Chương trước
Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn!
Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó! Chương 170 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (2) Chương 171 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (3) Chương 172 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng! Chương 174 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng! (3) Chương 175 : Cân nặng 75 kg, cô bé hơi béo đáng yêu! Chương 176 : Cân nặng 75 kg, cô bé hơi béo đáng yêu! (2)
setting
Chương sau

    Hơn bốn giờ chiều.

    Mặt trời bỗng nhiên đi trốn, sấm chớp và mây đen kéo đến chân trời, nhiệt độ chợt hạ xuống, bầu trời dần dần trở nên âm u.

    Giang Chu vừa mới lái xe qua cầu, hạt mưa to như hạt đậu liền rơi xuống.

    “Dạo này thời tiết càng ngày càng chán, giống như đang muốn chống lại dự báo thời tiết vậy.”

    “Dự báo thời tiết năm 09. Thật sự không thể so sánh với kiếp trước. . .”

    Giang Chu nhịn không được liền đóng cửa sổ, duy trì nhiệt độ trong xe.

    Cái gọi là một hồi mưa thu một hồi lạnh, cơn mưa to đột nhiên này cũng chính thức tuyên bố, mùa hè đã kết thúc.

    Làn váy của nữ thần mùa thu đã phủ xuống nhân gian.

    Giang Chu lái xe đến khu đại học.

    Lúc này, có không ít sinh viên đi ra ngoài đang đội mưa chạy về trường.

    Nhất là các cặp tình nhân kia, lúc này cũng đã không đoái hoài gì đến dắt tay nhau nữa.

    Người nào người nấy đều che đầu của mình, chạy như bay vào cổng trường học.

    Giang Chu cảm thán một câu, thanh xuân vạn tuế, rồi lái xe vào trong đại học Thượng Kinh.

    Về đến phòng làm việc, nước mưa đã tích tụ ở trên mặt đường.

    Tô Nam và Từ Ngọc Dung ngồi trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn về phía chân trời.

    Mà trong phòng làm việc còn có hai người đang tránh mưa, một là Đinh Duyệt, một là Phùng Tư Nhược.

    Giang Chu đẩy cửa đi vào, vẩy nước ở trên đầu.

    “Ông chủ, anh đi đâu vậy?”

    Giang Chu nhận khăn mặt Tô Nam đưa cho: “Giúp Lữ Cường đi giao hàng, ở tận phía Bắc thành phố.”

    “Lại là đơn đặt hàng ngoài trường à?”

    “Ừm, không ngờ lại là một tên tâm thần, mở miệng liền muốn mua hạng mục của tôi.”

    Hai mắt Tô Nam chợt sáng lên: “Thật hay giả? Bao nhiêu tiền vậy?”

    “Tiền tiền tiền, con nhóc nhà cô lúc nào cũng chỉ biết đến tiền, 100 triệu cũng sẽ không chia cho cô.”

    Giang Chu phàn nàn một câu, cởi áo khoác ra: “Chị Từ, còn có khăn mặt sạch không?”

    “Có có.”

    Từ Ngọc Dung lại lấy một cái khăn mặt nữa ra, đưa cho Giang Chu.

    Giang Chu tiếp nhận khăn mặt, đi đến trước mặt Phùng Tư Nhược, để khăn lên đầu Phùng Tư Nhược rồi lau một trận.

    Mà Phùng Tư Nhược thì ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây ngốc nhìn Giang Chu, nàng cũng không né tránh.

    “Trời mưa, mọi người không ra ngoài được, đơn đặt hàng khẳng định sẽ tăng vọt, thông báo cho đám Lữ Cường chuẩn bị sẵn sàng đi.”

    “Ngoài ra, thông báo cho các cửa tiệm trên phố ẩm thực, muốn đóng cửa ngày mưa thì nhất định phải nộp hồ sơ trước giờ, trên hợp đồng cũng có điều lệ này rồi.”

    Tô Nam gật đầu, cầm điện thoại lên, bấm số của tổ giao hàng.

    Mà Từ Ngọc Dung cũng cầm một cái điện thoại khác lên, gọi cho hai người phụ trách trên phố ẩm thực.

    “Lau vào mắt rồi. . .”

    Nhưng lúc này, Phùng Tư Nhược uy khuất mà mở miệng.

    Lúc này, Giang Chu mới chú ý đến, hắn vừa lau tóc cho nàng, vừa phân phó nhiệm vụ cho Tô Nam và Từ Ngọc Dung, nên đã không chú ý đến, kết quả khăn mặt quệt qua ánh mắt long lanh như nước của nàng.

    Giang Chu ném khăn mặt cho Đinh Duyệt: “Bạn muốn đi đâu mà lại thành ra thế này rồi?”

    “Mua cái va li.”

    “Mua va li làm gì?”

    Phùng Tư Nhược nhìn về phía Đinh Duyệt.

    Đinh Duyệt vừa lau tóc vừa mở miệng: “Không phải muốn đi du lịch sao? Phùng Tư Nhược không có va li thừa, cho nên muốn đi trung tâm thương mại một chuyến.”

    “Vậy sao bạn không nói với mình, mình vẫn bạn đi mua là được mà.”

    Phùng Tư Nhược nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, vươn ba ngón tay cho Giang Chu xem.

    Ba? Lại là ba?

    Giang Chu buồn bực: “Rốt cuộc là có ý gì?”

    Đinh Duyệt trả lời thay cho Phùng Tư Nhược: “Ý của Tư Nhược là, sẽ không để ý đến ông trong ba ngày, vậy mà cũng không hiểu à?”

    “Vậy sao?”

    Phùng Tư Nhược gật đầu, lắc lắc ba đầu ngón tay trắng nhạt của mình.

    Ba ngày không để ý đến Giang Chu, hôm nay là ngày đầu tiên.

    Giang Chu cười khẽ một tiếng: “Vậy vì sao bạn lại không để ý đến mình? Mình làm gì sai à?”

    Phùng Tư Nhược hừ hừ, chỉ lắc đầu chứ không nói tiếng nào.

    Hiện giờ, người phát ngôn của nàng chính là Đinh Duyệt.

    Mà bản nàng, đã bắt đầu không để ý đến Giang Chu, trong ba ngày.

    Đinh Duyệt tằng hắng một cái: “Chính ông làm gì mà còn không biết sao?”

    Giang Chu liếc nhìn Đinh Duyệt một cái: “Tôi bận rộn cả ngày, còn không được xem nhảy múa, làm sao biết được cái gì?”

    “Nhảy múa cái gì? Xem ở đâu?”

    Tô Nam ở bên cạnh đỏ mặt, trừng mắt nhìn Giang Chu một cái.

    Tên khốn này, ngày nào cũng mở miệng ngậm miệng là nhảy với mua, lại không xem nội dung thu phí, khiến cho nàng không kiếm được xu nào.

    “Bà hỏi cái này làm gì? Bà chỉ cần nói cho tôi biết lí do vì sao Phùng Tư Nhược lại không để ý đến tôi.”

    Đinh Duyệt liếc mắt: “Còn không phải ông và Hoàng Kỳ liếc mắt đưa tình, lại còn ở ngay trước mặt Tư Nhược nữa.”

    “Ghen? Thật hay giả?”

    Phùng Tư Nhược gật đầu: “Ừm.”

    Giang Chu giả vờ kinh ngạc: “Nhưng mà bạn còn chưa bằng lòng làm vợ mình nha?”

    “Hmmmm. . . .”

    “Không bằng lòng làm bà xã mình là không thể ghen, bạn không biết sao?”

    “Không . . . không biết nha.”

    “Bây giờ biết rồi đấy, hai là bạn liền đồng ý luôn đi nhé?”

    

Chương trước
Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn!
Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó! Chương 170 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (2) Chương 171 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (3) Chương 172 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng! Chương 174 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng! (3) Chương 175 : Cân nặng 75 kg, cô bé hơi béo đáng yêu! Chương 176 : Cân nặng 75 kg, cô bé hơi béo đáng yêu! (2)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.08617 sec| 2416.539 kb