Đúng lúc này, trước cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe điện.
Giang Chu khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Không ngoài dự liệu, người phụ trách tổ giao hàng, Lữ Cường đã đến.
Nơi làm việc của bọn họ vốn là bên căn nhà nhỏ kia, nhưng dạo này có rất nhiều đơn đặt hàng, lại có nhiều vấn đề, nên hai ngày này, Lữ Cường vẫn chạy qua chạy lại cả hai bên.
“Đến rồi đến rồi, ông chủ, đến rồi.”
Giang Chu đặt chén trà xuống: “Cái gì đến rồi?”
Lữ Cường lấy một hộp đồ ăn ra: “Lại là đơn đặt hàng ở ngoài trường, vẫn là Doãn Thư Nhã kia.”
Doãn Thư Nhã?
Giang Chu hơi sững sờ.
Tên này quá xa lạ.
“Ai là Doãn Thư Nhã?”
“Là người đã đặt hàng của chúng ta nhiều lần, tôi đã báo với ngài rồi còn gì.”
“Ồ, là phú bà sống trong biệt thự đó hả?”
Lữ Cường gật đầu: “Đúng vậy, anh đã nói là, nếu cô ấy đặt hàng, thì anh sẽ đi giao hàng còn gì?”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đúng là có chuyện này, vậy để tôi đi xem một chút, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
“Khi tôi chạy qua đây thì đã gửi địa chỉ cho anh rồi.”
“Được, anh đi làm việc đi, tôi đi giao hàng.”
Giang Chu rất trực tiếp, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, chi bằng đi gặp mặt người này xem sao.
Phú bà hay không cũng không quan trọng, quan trọng là mục đích của người này.
Ngày nào cũng đặt hàng, còn đổi các địa chỉ khác nhau, người này nhất định có mưu đồ gì đó.
Đại hội đầu tư sắp diễn ra rồi, nếu như có quy hiểm, thì phải nghĩ biện pháp giải quyết cho sớm.
Vù vậy, Giang Chu cầm chìa khóa xe lên, xách túi đồ ăn đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, căn biệt thự số một khu Hồng Diệp.
Giang Chu tìm được nhà của vị phú bà kia dựa theo địa chỉ.
Đây là một căn biệt thự khá rộng lớn, phía trước có bể bơi, phía sau còn có vườn hoa, trong nhà còn có người đang đi tới đi lui.
Có thể tưởng tượng được, người ở trong này khẳng định không phú thì quý.
Giang Chu liếc nhìn túi đồ ăn bên cạnh, hắn cũng không cầm lên, liền xuống xe rồi nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, một ông bác trai mặc áo sơ mi trắng liền đi ra mở cửa.
“Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Giang Chu mỉm cười: “Tôi đến giao đồ ăn.”
Bác trai kia gật đầu: “Vậy mời ngài theo tôi.”
“Ý của tôi là, tôi chỉ đến giao đồ ăn thôi!”
“Đúng thế, mời ngài vào trong nhà.”
Hả?
Mời một người giao đồ ăn vào nhà?
Điều này không đúng lắm nha.
Trong nhà có người giúp việc, cầm đồ ăn vào không được sao?
Nhưng dù trong lòng Giang Chu có rất nhiều nghi ngờ, hắn vẫn đi vào theo.
Dù sao, hắn cũng đến đây vì muốn nhìn thấy người kia.
Vì vậy, hai người liền chậm rãi đi xuyên qua tiền viện.
Đến trước một cánh cửa, bác trai đẩy cửa ra: “Ngài vào đi thôi, tôi sẽ chờ ở đây.”
Giang Chu dừng bước: “Tôi chỉ là một người giao hàng, vì sao nhất định phải vào nhà?”
“Đại tiểu thư nói, nếu như là người lái xe đến, thì phải mời vào nhà.”
“Đại tiểu thư nhà ông cũng thú vị đấy nhỉ.”
“Ngài đi vào sẽ biết, xin mời.”
Giang Chu mỉm cười, thầm lẩm bẩm trong lòng.
Người đặt hàng này, nhất định là không đơn giản.
Giao thức ăn ngoài, đều là đi xe đạp điện, không có ai lái xe hơi cả.
Đây đúng là một cách để phân biệt thân phận.
Chẳng lẽ, người này đã đoán được rằng mình nhất định sẽ đến sao?
“Xin chào, có người không?”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Giang Chu đẩy một cánh cửa gỗ có kiểu dáng châu âu ra, phát hiện mình đã đi vào một phòng khách rộng lớn, còn có một cô gái mặc đồ Yoga đang tập Yoga trên tấm thảm Yoga.
Da thịt của nàng trắng nõn, đường nét gương mặt cũng mang theo một mùi vị của phương tây, mái tóc hơi vàng buộc cao, chỉ có vài sợi tóc là rủ xuống.
Mắt Giang Chu sáng lên, biết đây nhất định là một mỹ nữ con lai, nhưng tuổi tác lớn hơn mình một ít, nhìn qua khoảng tầm gần 30, nhưng da dẻ lại bảo dưỡng rất tốt.
“Xin chào, đồ ăn của ngài.”
Cô gái hơi mở mắt ra: “Trong tay cậu không có gì cả, đồ ăn của tôi đâu?”
Giang Chu yên lặng một chút: “E rằng tôi chính là đồ ăn mà cô muốn rồi?”
“Xem ra cậu cũng biết tôi muốn làm gì rồi nhỉ?”
“Không biết.”
“Vậy tại sao cậu lại nói mình là đồ ăn mà tôi muốn?”
Giang Chu lắc đầu: “Tôi cũng là đi vào thì mới nghĩ ra, có thể cô muốn gặp tôi.”
Cô gái đứng lên, cầm khăn mặt lau mồ hôi: “Không sai, tôi đặt đồ ăn, chính là vì muốn gặp câu.”
“Cô liền chắc chắn tôi sẽ đến?”
“Không chắc, tôi cũng không phải thần tiên.”
Giang Chu khẽ cau mày: “Vậy cô dùng cái biện pháp như sương mù này để làm gì?”
Cô gái mỉm cười, ngồi xuống đối diện Giang Chu.
“Nếu là người làm ăn, vậy phải rất mẫn cảm với những tin tức ở chung quanh.”
“Mỗi lần tôi đặt hàng đều sẽ dùng một địa chỉ khác, hơn nữa càng ngày càng xa, điều này rất kỳ quái, đúng không?”
“Nếu như cậu còn không phát hiện ra điểm này, vậy thì tôi nghĩ chúng ta cũng không cần gặp mặt đâu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo