Chương trước
Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi?
Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó! Chương 170 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (2) Chương 171 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (3) Chương 172 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng!
setting
Chương sau

    Quyển sổ báo danh đã được viết kín.

    Khúc Tiểu Nhã cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy những cái tên ở trên quyển sổ.

    Bởi vì tất cả mọi người đều báo danh, không ai là không đi cả.

    Dưới cái nhìn của cô, thì đây là mọi người tán thành với công tác lớp trưởng của cô.

    “Giang Chu, cảm ơn sự trợ giúp của bạn.”

    “Mình? Mình có giúp gì đâu, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn Đinh Duyệt chứ?”

    Khúc Tiểu Nhã lắc đầu: “Mình nói là, cảm ơn bạn đã trợ giúp việc kinh doanh của nhà mình.”

    Giang Chu bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, chuyện quảng cáo à, dù sao cũng là vì mọi người cùng nhau đi chơi, không cần khách khí.”

    “Trưa nay mình mới bạn ăn cơm nhé? Vừa hay có thể tâm sự chuyện du lịch luôn, được chứ?”

    “Ăn cơm thì thôi đi, mình ăn với Tư Nhược rồi, đúng không Tư Nhược?”

    Giang Chu nói xong thì quay đầu nhìn về phía Phùng Tư Nhược.

    Nhưng ai biết, nàng lại vượt qua mình, bước nhanh ra khỏi lớp học, giống như không nghe thấy gì vậy.

    “Cô bé này lại làm sao rồi?”

    Giang Chu mặt đầy khó hiểu mà nhìn Đinh Duyệt.

    Mà Đinh Duyệt thì giơ ba ngón tay lên, rồi hừ một tiếng.

    “Ba. . .? Ba cái gì?”

    Giang Chu hơi nhíu mày: “3P à? Nhưng mà tôi không có hứng thú với bà.”

    Khuôn mặt Đinh Duyệt đỏ ửng lên: “Trong đầu ông toàn những thứ gì vậy?”

    “Dĩ nhiên bà lại hiểu ý của tôi??”

    “Đi chết đi, cặn bã nam, tự mình lĩnh ngộ đi!”

    Đinh Duyệt cho Giang Chu một cái ngón tay giữa, rồi đầy khinh bỉ mà rời khỏi phòng học.

    Rốt cuộc là ba gì đây?

    Giang Chu châm điếu thuốc, suy nghĩ một lát, lại nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

    Còn số này có ý nghĩa gì sao?

    Hắn nhớ sinh nhật của Phùng Tư Nhược, nhưng phải là ngày tết mới đúng.

    Nhưng Giang Chu cũng không để ý nhiều, dù sao con gái cũng luôn có vài ngày như vậy.

    Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Phùng Tư Nhược giận dỗi, Giang Chu vẫn cảm thấy rất đáng yêu.

    Dù sao nguyện vọng của hắn cũng là hi vọng nàng có thể mạnh mẽ hơn một chút.

    Tuy cô bé này vẫn rất nhát gan, nhưng cũng dám giận dỗi với mình, chứng tỏ đã tiến bộ không ít.

    Cùng lúc đó, Khúc Tiểu Nhã lại nhìn về phía Giang Chu lần nữa.

    “Cô ấy không đi, vậy. . .bạn có muốn đi ăn cơm với mình không?”

    Giang Chu ngẩng đầu, phát hiện gò má của Khúc Tiểu Nhã đã đỏ ửng: “Có phải bạn bị ốm rồi không? Sao mà mặt lại đỏ như vậy?”

    Khúc Tiểu Nhã hơi khẩn trương: “A. . .ko có, là do trời sinh đã vậy thôi.”

    “Trời sinh? Thần kỳ như vậy à? Vậy bạn có thể đổi màu khác không?”

    “Đây là khuôn mặt, không phải đèn xanh đèn đỏ. . .”

    “Ồ, xin lỗi, đường đột rồi.”

    Khúc Tiểu Nhã nhấp môi một cái: “Rốt cuộc bạn có muốn ăn chung không?”

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Hay là thôi đi, trưa nay mình muốn giảm cân, tạm biệt lớp trưởng.”

    “Ồ, được rồi!”

    Khúc Tiểu Nhã hơi thất vọng, lẳng lặng nhìn Giang Chu rời đi.

    Tất cả đều nói Giang Chu là cặn bã nam, EQ cực cao, nhưng sao một cô gái mời ăn cơm mà còn không hiểu ý đây?

    Cùng lúc đó, Giang Chu đã rời khỏi tòa nhà dạy học, đi đến phòng làm việc.

    Lúc này, Tô Nam đang thống kê tình trạng đơn đặt hàng với bà chị bên tổ tài vụ.

    Thần sắc của hai người không tệ, xem ra lượng tiêu thụ cũng khả quan.

    Vì vậy, Giang Chu tiện tay rót chén trà, rồi đi qua đó.

    “Ngọc Dung, đơn đặt hàng bên phố ẩm thực thế nào?”

    “Cũng tạm được, lượng tiêu thụ khá ổn định.”

    “Vậy là tốt rồi, không giảm mạnh là được rồi, mọi người vất vả rồi.”

    “Cám ơn ông chủ, bọn tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

    Giang Chu gật đầu, ngồi về ghế sa lon, vẫy tay với Tô Nam.

    Dường như Tô Nam cũng không có chuyện gì làm.

    Nhưng mà một ông chủ, sao có thể để cho nhân viên của mình nhàn rỗi được?

    Tô Nam ngoan ngoãn đi qua, mờ mịt nhìn Giang Chu: “Làm sao vậy?”

    “Cô có nhớ đã bao lâu rồi không nhảy cho tôi xem không?”

    “Hình như là một tuần, nhưng cái này cũng không thể trách tôi, dạo này quá bận mà.”

    Giang Chu chỉ chỉ phía trước: “Bây giờ rảnh rỗi chứ?”

    Tô Nam hừ một tiếng: “Trong phòng làm việc bây giờ, không chỉ có hai chúng ta.”

    “Vậy trừ lương.”

    “Mấy ngày nay tôi mệt gần chết, anh không thể đối xử với tôi như vậy!”

    Giang Chu nhấp một ngụm trà: “Vậy cô tìm thời gian, bù lại những gì mình đã thiếu đi, như vậy sẽ không bị trừ lương.”

    Tô Nam mặt đầy phẫn uất: “Không được, nhảy như vậy sẽ gãy chân mất.”

    “Tôi mặc kệ, đây chính là công việc của cô, một nhân viên còn không làm được việc của mình sao?”

    “Khốn khiếp, cũng không biết tại sao trước kia tôi lại bằng lòng với điều kiện này của anh. . .”

    Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Hay là chúng ta tìm một phòng học trống nhé, nhảy từ giờ cho đến khi bầu trời tối đen luôn?”

    Tô Nam không đồng ý: “Trong phòng học có camera, bị quay được thì sẽ xong đời.”

    “Không đồng ý thì thôi, cút đi làm việc đi.”

    “Ông chủ thối tha, sớm muộn gì tôi cũng đi ăn máng khác!”

    “Đi ăn máng khác? Đi nhà ăn giao hàng à? Đừng nói là nhân viên của tôi nhé, quá mất mặt!”

    “Sau này tôi tốt nghiệp, có công việc tốt, nhất định sẽ chuyên môn trở về chế giễu anh!”

    

Chương trước
Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi?
Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó! Chương 170 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (2) Chương 171 : Một phong thư tình, hai người năm đó! (3) Chương 172 : Tôi mua không phải khuyên tai, mà là mua tâm trạng của nàng!
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.11650 sec| 2413.242 kb