“Phí bao nhiêu thế? Tiền sinh hoạt tháng này của mình cũng không còn nhiều lắm.”
Khúc Tiểu Nhã mỉm cười: “Cha của mình nói là, hoan nghênh mọi người đến chơi, miễn phí nơi ngủ nghỉ.”
Từ Hạo Đông há to miệng: “Còn có chuyện cmn tốt như vậy sao?”
“Từ Hạo Đông, ông có thể nói chuyện văn mình một chút không?”
“Ah . . . Còn có chuyện con bà nó tốt như vậy sao?”
Khúc Tiểu Nhã lườm cậu ta một cái, không thèm nói nữa.
Cùng lúc đó, lại có một cô gái giơ tay lên.
“Lớp trưởng, ăn thì sao? Ăn có miễn phí không?”
Đinh Duyệt hừ một tiếng: “Đòi hỏi lắm thế? Ở chùa rồi mà còn muốn ăn chùa nữa à?”
“Chỉ miễn phí phòng thôi à, vậy cũng được, chắc là cũng không tốn quá nhiều tiền đâu.”
“Đúng thế, dù sao không có tiền cũng có thể cọ bữa cơm của bạn cùng phòng nha, hơn nữa, chúng ta sẽ làm cơm tập thể chứ?”
Khúc Tiểu Nhã gật đầu: “Buổi tối, chúng ta có thể nấu cơm với nhau, còn có thể ngâm suối nước nóng với nhau.”
Nghe thấy mấy chữ suối nước nóng, đám con trai trong lớp lập tức hăng hái.
Nam nữ cùng nhau tắm suối nước nóng, con bà nó chứ!
Chuyện này còn không vui hơn cmn nằm trong ký túc xá chơi game sao?
Quan trọng nhất là, trong lớp có rất nhiều cô nàng có dáng người đẹp, lần đi chơi này, khẳng định thị giác sẽ được hưởng thụ rồi.
Nhưng vừa dứt lời, Khúc Tiểu Nhã đã tạt một chậu nước lạnh vào bọn họ.
“Mọi người không cần đoán mò, suối nước nóng nhà mình cũng phân chia nam nữ, không phải là tắm chung.”
Từ Hạo Đông mặt đầy thất vọng: “Dĩ nhiên lại không được tắm chung, thật sự là lãng phí tài nguyên mà.”
Giang Chu lườm tên này một cái: “Ông đang muốn bảo vệ hệ sinh thái của trái đất sao? Đừng nghĩ rằng không ai biết ông nghĩ gì?”
“Giang Chu, ông đừng bảo là, ông không chờ mong khi nghe thấy mấy chữ suối nước nóng này nhé.”
“Tôi chờ mong cái gì, tôi cũng không phải đám chó FA như các ông.”
Hắn vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn Phùng Tư Nhược.
Không ngờ Phùng Tư Nhược vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến mức xuất thần rồi.
Lúc này, ánh mắt của hai người lại chạm vào nhau, Phùng ngốc nghếch đáng yêu nhất thời sợ hết hồn, nhanh chóng dời mắt qua chỗ khác.
“Bởi vì đã không còn kỳ nghỉ, nên buổi du lịch này chỉ có thể chọn ngày mà tất cả mọi người đều rảnh rỗi.”
“Tôi tính toán qua rồi, chúng ta sẽ đi vào cuối tuần sau, giờ ai muốn tham gia thì lên báo danh nào.”
Khúc Tiểu Nhã ngồi trên bục giảng, lấy một quyển sổ ra.
Vì vậy, mọi người dồn dập chen lên bục giảng, viết tên của mình vào sổ.
Trong đó, đám con trai là kích động nhất.
Mặc dù không thể tắm suối nước nóng với nhau, nhưng có thể qua đêm với đám con gái vẫn là một chuyện rất tốt.
Đến khi đó, làm bữa lửa trại, nướng đồ ngoài trời, trình diễn tài nghệ gì đó, có lẽ còn thật sự có thể kiếm được một cô bạn gái.
Đúng lúc này, Hoàng Kỳ bỗng nhiên đi đến bên cạnh Giang Chu, nàng vươn cánh tay nhỏ mảnh khảnh ra, nhéo nhéo bả vai của hắn.
“Anh trai cặn bã nam, đi du lịch có muốn ngủ chung không?”
Giang Chu liếc nhìn nàng một cái: “Nếu bạn không sợ chịu thiệt, vậy mình có thể nha, chỉ là nhất định sẽ không chịu trách nhiệm.”
Hoàng Kỳ nhìn thoáng qua Phùng Tư Nhược: “Nếu mình đồng ý, bạn học Phùng sẽ đánh chết mình mất!”
“Cô ấy cũng không dám đánh người!”
“Chẳng trách cặn bã nam lại chọn Phùng Tư Nhược. . . Thì ra là vì cô ấy không quản được bạn.”
Giang Chu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là sự thật.
Coi như mình thật sự ở cùng với Hoàng Kỳ, thì với tình cách của Phùng Tư Nhược, có lẽ nàng có ý kiến cũng sẽ không nói ra.
Nhưng sau khi trở về, nhất định là sẽ khó chịu.
“Như thế nào? Động lòng rồi?”
Giang Chu tằng hắng một cái: “Không nên dùng loại thủ đoạn này để thử thách một người đàn ông tốt.”
Hoàng Kỳ xì một tiếng: “Khi mình vừa nói ngủ chung, thì ánh mắt của bạn đã sáng rực lên rồi!”
“Đàn ông bình thường đều như vậy, chuyện này cũng không chứng minh được cái gì cả.”
“Vậy bạn từ chối mình à? Thật sự là đau lòng nha.”
Giang Chu chép miệng một cái: “Nếu như Phùng Tư Nhược không cho phép mình ở phòng cô ấy, thì mình sẽ qua tìm bạn.”
Hoàng Kỳ nhất thời trợn tròn mát: “Cái gì? Vậy mình là người thay thế bổ sung à? Nghĩ hay quá nhỉ!”
“Bạn vừa mới gọi mình là cặn bã nam cơ mà? Như vậy mới phù hợp với hành vi của cặn bã nam chứu!”
“Những gì bạn vừa nói, mình sẽ nói y nguyên như vậy cho chị Hàn và Tô Nam nghe.”
Giang Chu nheo mắt lại: “Mình sẽ không thừa nhận.”
“Không sao, mình ghi âm rồi.”
Hoàng Kỳ mặt đầy đắc ý mà quơ quơ cái điện thoại di động.
Móa, đây rõ ràng là chiêu trò mình mới dùng tối hôm qua mà.
Hắn còn dương dương đắc ý khi nhìn thấy Ngụy Lan Lan á khẩu không trả lời được, làm sao bây giờ mình dính chiêu này rồi?
“Hoàng Kỳ, Kỳ Kỳ, mình chỉ đùa thôi mà!”
“Ai ai ai, đừng đi mà, điện thoại di động của bạn dán đẹp thế, cho mình mượn xem một lát nào.”
Cùng lúc đó, Đinh Duyệt đi đến trước mặt Phùng Tư Nhược: “Tư Nhược, cậu ta như vậy mà bạn cũng không để ý à?”
Phùng Tư Nhược bĩu môi, vươn ba ngón tay: “Ba ngày!”
“Không để ý đến Giang Chu nữa!”
Đinh Duyệt trợn tròn mắt: “Bạn ghen thật à?”
Phùng Tư Nhược nhíu chiếc mũi ngõ tinh xảo, dùng sức gật đầu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo