Chương trước
Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh!
Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó!
setting
Chương sau

    Qua ba lượt rượu.

    Cao Văn Khải uống nhiều đến mức không đi nổi nữa.

    Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát đành phải vác cậu ta đi về phía trước.

    Bốn người đi xuyên qua những con phố nhỏ chật hẹp, đi đến chỗ đỗ xe.

    Bọn họ nhét Cao Văn Khải vào xe, rồi chen vào một góc ngồi cho tỉnh rượu.

    “Các ông biết không, giờ tôi đang tự chà đạp chính mình!”

    “Cuộc sống đại học của tôi, dĩ nhiên lại trở thành máy giặt tự động!”

    Cao Văn Khải bị cồn ảnh hưởng, bắt đầu gào khóc thảm thiết.

    Khóc khóc, cậu ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào cổ của Từ Hạo Đông.

    “Ủa? Hạo Đông, sao trên cổ của ông lại là cái mông?”

    “Xấu quá, chẳng trách ông không có đối tượng.”

    Từ Hạo Đông cho tên này một cái tát, lại ấn vào cửa sổ xe: “Đối tượng cái em gái ông, nên để bà chị kia bẫy chết ông mới đúng!”

    Trương Nghiễm Phát vỗ Từ Hạo Đông một cái: “Chấp với tên say rượu làm gì?”

    “Được rồi được rồi, Giang Chu, chúng ta về ký túc xá à?”

    “Ừm, trở về đi ngủ thôi, làm giấc cho tỉnh táo.”

    Giang Chu dập thuốc, lái xe trở về đại học Thượng Kinh.

    Sau khi xuống xe Cao Văn Khải đã phun một lần, sau đó nằm vật ra ngủ, những người còn lại cũng thấy hơi khó chịu và buồn ngủ, liền rửa mặt rồi chìm vào giấc mộng.

    Sáng sớm hôm sau, bốn người lần lượt rời giường.

    Tất cả mọi người đều tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, giống như hôm qua chỉ là một giấc mộng dài.

    Ngay cả Cao Văn Khải cũng ngậm miệng không nói về chuyện mình bì gài bẫy, chỉ lắc lắc đầu, lẩm bẩm vài câu say rượu là đau đầu.

    “Gần tám giờ rồi, hôm nay chúng ta có tiết gì?”

    Trương Nghiễm Phát liếc nhìn thời khóa biểu: “Ồ, là tiết của mụ phù thủy Diệt Tuyệt.”

    “Cái đệch, đi nhanh lên, bà ấy toàn điểm danh thôi.”

    Bốn người đều run lên, vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà dạy học.

    Vừa chui vào lớp, Giang Chu liền quan sát bốn phía.

    Rất nhanh, hắn đã tìm thấy mục tiêu của mình.

    Phùng Tư Nhược mặc một chiếc áo trắng có tay áo màu xám tro.

    Quần jean màu đen quấn quanh đôi chân thon dài cân xứng.

    Ngoài dự liệu chính là, hôm nay nàng lại buộc mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, để lộ ra cái cổ thiên nga trắng như ngọc và ngũ quan xinh đẹp của mình.

    Bình thường cô bé này toàn cố tình che giấu dung mạo của mình, không biết vì sao hôm nay lại to gan như vậy.

    Giang Chu đi qua, ngồi vào bên cạnh Phùng Tư Nhược.

    Một làn gió thơm làm cho lòng người yên tĩnh nhất thời quanh quẩn.

    “Mới đổi bột giặt à?”

    “Ừm, Mùi quýt vàng.”

    Phùng Tư Nhược túm ống tay áo, đưa đến trước mặt Giang Chu.

    Sau đó, nàng mở đôi mắt sáng ngời, nhìn Giang Chu đầy mong đợi.

    Giang Chu hít hà một hơi: “Dường như mình ngửi được không phải mùi đó.”

    “Không phải sao?”

    “Ừm, chắc là mùi thơm cơ thể, nhỉ?”

    Mặt Phùng Tư Nhược nhất thời đỏ lên: “Mới không phải.”

    Giang Chu nhìn nàng một cái: “Ngày hôm qua khi còn ở khu vui chơi, mình ôm bạn thì đã ngửi thấy rồi.”

    “Xuỵt!”

    “Sao thế?”

    Phùng Tư Nhược lặng lẽ dí sát vào bên tai Giang Chu: “Đinh Duyệt không biết.”

    Giang Chu quay đầu qua, lúc này mới phát hiện Đinh Duyệt cũng bu lại đây.

    “Tại sao bà lại làm kỳ đà cản mũi rồi?”

    Đinh Duyệt có vẻ hơi hưng phấn mà mở miệng: “Giang Chu, tôi nói chuyện du lịch với lớp trưởng rồi.”

    “Ừm, lớp trưởng nói gì?”

    “Hoàn toàn đồng ý, còn nói là sẽ họp lớp để bàn.”

    Giang Chu suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Vậy chuyện quỹ lớp thì sao? Đã nói cho lớp trưởng chưa?”

    Đinh Duyệt thần thần bí bí: “Thì ra nhà lớp trưởng mở một khu nghĩ dưỡng suối nước nóng, cô ấy nói là hoan nghênh mọi người qua chơi.”

    “Con bà nó, đám con gái trong lớp chúng ta đều là phú bà à?”

    “Có khả năng, dù sao con gái học tài chính và kinh tế, trong nhà nhất định có chút tiền.”

    Giang Chu vô thức nhìn thoáng qua Phùng Tư Nhược.

    Phùng Tư Nhược cũng đang ngây ngốc nhìn hắn.

    “Bà nói xem, lớp chúng ta có ai nhiều tiền như vợ tôi không?”

    Đinh Duyệt liếc mắt: “Làm sao có thể, ông cho rằng công chúa như Tư Nhược nhiều lắm hả?”

    Giang Chu gật đầu hài lòng: “Rốt cuộc bà cũng thừa nhận cô ấy là vợ tôi rồi.”

    “Móa, hóa ra ông gài bẫy tôi?”

    “Dù sao ai thừa nhận Phùng Tư Nhược là vợ tôi, thì đó chính là anh em tốt của tôi.”

    Đinh Duyệt mặt đầy ghét bỏ: “Ông cũng chỉ biết nói mồm thôi, có lẽ ngay cả tay người ta còn chưa được nắm kìa.”

    Giang Chu nghe thế liền nóng lên: “Đánh rắm, hôm qua ở công viên, tôi còn ôm. . .”

    Nói được một nửa, Phùng Tư Nhược bỗng nhiên lại gần, mặt mũi đầy quẫn bách, ánh mắt đáng yêu của nàng còn mang theo vẻ hung dữ.

    “Hôm qua làm sao? Hôm qua ông đã làm gì Tư Nhược rồi, nói mau.”

    “Ngày hôm qua. . . Chúng tôi đi ăn ở nhà hàng Pháp.”

    Đinh Duyệt nhất thời lộ vẻ trào phúng: “Ăn cơm thì có gì đáng nói? Ngày nào tôi chả ăn cơm với Tư Nhược.”

    Phùng Tư Nhược gật đầu, lại vụng trộm tiến đến bên tai Giang Chu: “Không cho phép nói.”

    “Được được được, không nói, ngoan.”

    “Ừm!”

    

Chương trước
Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh!
Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3) Chương 169 : Một phong thư tình, hai người năm đó!
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.10529 sec| 2413.734 kb