Chương trước
Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3)
Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3)
setting
Chương sau

    Giang Chu nói: “Sao rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”

    Ngụy Lan Lan cắn răng: “Cậu xóa video đi, tôi trả tiền!”

    Giang Chu vươn tay: “Tiền đâu?”

    “Bây giờ tôi không có tiền, nhưng tôi nhất định sẽ trả!”

    “Được rồi, tính toán rõ ràng là bao nhiêu tiền, rồi viết giấy vay nợ đi.”

    Ngụy Lan Lan mở to mắt mà nhìn: “Tôi vay tiền Cao Văn Khải, tại sao phải viết giấy nợ cho cậu?”

    Giang Chu nghe thấy câu này thì nhất thời mỉm cười.

    Hắn lật mặt màn hình điện thoại di động lại, phía trên biểu hiện phần mềm ghi âm đang chạy.

    “Hiện giờ, chứng cứ chị vay tiền cũng có rồi, chị còn muốn nói gì không?”

    Ngụy Lan Lan nhìn thấy cảnh này thì triệt để yên tĩnh.

    Cô ta hiểu, cô ta tuyệt đối chơi không lại người này.

    Dù có khóc lóc om sòm hay làm gì thì chắc chắn cô ta vẫn là kẻ chịu thiệt.

    “Văn Khải, cô ta vay cậu bao nhiêu tiền?”

    “3500. . .”

    Giang Chu gật đầu, nhìn Ngụy Lan Lan: “Có tiền mặt không?”

    Ngụy Lan Lan lắc đầu: “Tiền tôi vay đều bị bạn trai xài hết rồi.”

“Viết giấy nợ đi, viết tên tôi, bởi vì tiền Cao Văn Khải cho chị vay, là cậu ta vay của tôi.”

    Cao Văn Khải mở to hai mắt, thế nhưng nghĩ một chút cũng không nói gì.

    Vì vậy, Ngụy Lan Lan đi vào nhà hàng, mượn giấy và bút.

    “Tôi nợ Giang Chu của học viện tài chính và kinh tế, 3500 đồng. . .”

    “Chờ đã.”

    “Sao nữa?”

    Giang Chu nhìn Ngụy Lan Lan: “Chị giả ngu hay là ngu thật vậy? Chị không tính bữa cơm vừa rồi à? Chị có biết mình đã xài bao nhiêu tiền không?”

    Ngụy Lan Lan sửng sốt một chút: “Bữa cơm vừa rồi hết bao nhiêu? 1000?”

    “Đánh rắm, chị đã xài tận 3000.”

    “Không thể nào, bọn tôi đã xem rồi, tuyệt đối không cao hơn 800, coi như thêm Cao Văn Khải, thì cũng không vượt quá 1200.”

    Khóe miệng Giang Chu cong lên, đem hóa đơn ra: “Nhìn đi, 3000 đồng, tôi cũng không gạt người.”

    Ngụy Lan Lan hít sâu một hơi, run rẩy viết giấy nơ: “Tôi nợ Giang Chu của học viện tài chính và kinh tế 6500 đồng, sẽ trả trong vòng một tuần, được. . .được chưa?”

    “Ừm, không tệ, cảm ơn đã phối hợp.”

    Giang Chu nhét giấy vay nợ vào túi: “Chờ chị trả hết tiền, thì tôi sẽ xóa bỏ ghi âm và video, giờ thì cút đi.”

    “Bạn trai tôi đâu? Mau trả bạn trai lại cho tôi.”

    Vừa dứt lời, một tên con trai cởi trần liền chạy ra khởi nhà hàng, tốc anh ta loạn như ổ chim, sắc mặt tái nhợt.

    “Lan Lan. . .”

    “Tôn Chí, bọn họ không làm gì anh chứ?”

    Ông anh đang sợ hãi kia chỉ lắc đầu một cái.

    Ngụy Lan Lan nhanh chóng tiến lên đỡ bạn trai của mình.

    Lúc này, cô ta liếc nhìn Giang Chu với ánh mắt sợ hãi, sau đó cản một chiếc xe rồi trốn khỏi chỗ này.

    Người này thật đáng sợ, cô ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

    Nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi, bầu không khí lại chìm vào yên lặng.

    Cao Văn Khải cảm thấy chuyện vừa rồi giống như một tràng hài kịch vậy.

    Chỉ vài phút ngắn ngủi, mà mối tình đầu của cậu ta đã bay mất rồi.

    Lúc này Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát cũng đi ra, đứng ở trước cửa nhìn hai người họ.

    “Các anh em, cảm ơn các ông đã hỗ trợ.”

    “Đều là anh em, khách khí làm gì.”

    Cao Văn Khải gật đầu, viền mắt nhất thời đỏ lên.

    Giang Chu thấy thế không khỏi phàn nàn một câu: “Đừng cmn rơi nước đái, đi thôi, đi ăn đồ nướng, bà chị Ngụy kia mời khách rồi.”

    “A? Vì sao cô ta lại mời khách?”

    Giang Chu giở hóa đơn trong tay ra: “Ban nãy họ chỉ tốn có 1100 thôi, tôi gài họ thêm 1900.”

    Cao Văn Khải mở to mắt mà nhìn: “Làm sao hóa đơn lại biến thành 1100 rồi? Tôi thấy rõ ràng là 3000 cơ mà?”

    “Hóa đơn 3000 là của tôi và Phùng Tư Nhược, bà chị kia luống cuống cho nên không nhìn kỹ.”

    “Trời ạ. . .”

    Từ Hạo Đông đi qua, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Mười bước bẫy một người, ông tưởng câu này là nói đùa à?”

    “Được rồi, lên xe đi, tìm chỗ uống rượu ăn thịt nướng thôi.”

    Giang Chu móc chìa khóa ra, dẫn ba người đến một quán nhậu đêm.

    Cửa tiệm này kinh doanh cũng không tệ, tuy sắp 12 giờ đêm mà bên trong vẫn khá đông người.

    Bốn người gọi ba két bia và một đống thịt xiên nướng, vừa ăn vừa cảm khái.

    “Văn Khải, lần này học được bài học rồi chứ?”

    Cao Văn Khải gật đầu: “Ngay khi Giang Chu mắng chị ta, tôi liền phát hiện chị ta tuyệt đối không phải Nữ Thần.”

    Giang Chu nhấp một hớp bia: “Ông căn bản không thích chị ta, thứ ông thích, chỉ là ảo tưởng đã được ông tô son trát phấn qua rồi thôi.”

    Từ Hạo Đông gật đầu: “Vẫn là lấy tay làm bạn thì hơn.”

    Giang Chu bĩu môi đầy khinh thường: “Lớp chúng ta đang định tổ chức một buổi du lịch, khi đó các ông sẽ có cơ hội.”

    “Thật hay giả?”

    “Đương nhiên là thật, lên đại học có ai mà không muốn chơi?”

    Ba người nghe thấy câu này thì đều hết sức kích động.

    Cao Văn Khải vừa mới thất tình.

    Lý Nghệ Phỉ lại lạnh nhạt với Từ Hạo Đông.

    Trương Nghiễm Phát thì mãi vẫn không gọi được bạn gái online của mình ra gặp mặt.

    Ba người bọn họ đều muốn yêu đương đến điên rồi.

    “Khi nào chúng ta mới đi du lịch?”

    Giang Chu ăn miếng thịt: “Cái này thì tôi không biết, có thời gian thì đi hỏi lớp trưởng đi.”

    Từ Hạo Đông sờ cằm một cái: “Tôi cảm thấy dáng dấp của lớp trưởng không tệ, đúng không?”

    “Đúng thế, lớp trưởng trông rất văn nghệ sĩ nha!”

    “Còn cả cô nàng nào ý nhỉ, à đúng lớp phó văn nghệ, cặp chân kia cmn quá hoàn mỹ!”

    Ba anh em lại tràn đầy phấn khởi, bắt đầu yy không ngừng.

    Giang Chu bất đắc dĩ: “Tôi phát hiện tâm trạng của các ông rất tốt, vào trạng thái rất nhanh đấy.”

    Từ Hạo Đông cười khà khà: “Nghĩ trước nghĩ trước, lo trước khỏi họa sau mà.”

    “Đừng chỉ biết nghĩ, phải nhanh chóng tăng EQ lên đi.”

    “Làm sao để tăng EQ?”

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đọc nhiều điềm văn vào.”

    Điềm văn?

    Điềm văn là cái gì?

    Ba anh em liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều không hiểu ra sao.

    (Điềm văn= tiểu thuyết bình thản êm đềm, không có cao trào, không có drama. . .)

    

Chương trước
Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3)
Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! Chương 167 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (2) Chương 168 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn! (3)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.10358 sec| 2413.617 kb