Giang Chu nhất thời nhướn mày: “Chị có bạn trai, còn mượn danh nghĩa yêu đương để đòi tiền Văn Khải?”
Ngụy Lan Lan càng khinh thường hơn: “Tôi đã nói mình có bạn trai rồi, nói từ đầu rồi, nhưng chính bản thân cậu ta muốn như vậy.”
“Chị không cảm thấy bản thân mình quá bỉ ổi sao?”
“Người khác muốn xài tiền cho tôi, tôi cũng hết cách? Hơn nữa, cậu là cái thá gì? Biết điều thì thả người ra mau.”
Cao Văn Khải nhìn về phía Giang Chu: “Thả đi, tiền thì từ từ rồi đòi cũng được, nếu thật sự báo cảnh sát thì không hay lắm đâu.”
Giang Chu yên lặng một lát rồi gật đầu.
Pháp luật trên thế giới này không thể chế tài cặn bã nữ, nhưng pháp luật lại cấm chỉ bắt cóc và giam giữ.
Cãi nhau với người phụ nữ này ở đây là một cử chỉ không sáng suốt.
Nhưng Giang Chu cũng không buông tha Ngụy Lan Lan này dễ dàng như vậy.
“Bà chị, có thể bà chị cũng nghe qua tên của tôi rồi, nhưng vẫn không biết tôi là ai nhỉ, vậy bà chị biết Phương Thiên Tài chứ?”
Giang Chu mỉn cười nhìn Ngụy Lan Lan.
Ngụy Lan Lan nghe thấy câu này thì hơi sửng sốt một chút.
Cùng lúc đó, trong đầu cô ta hiện lên ba chữ Phương Thiên Tài, cô ta cũng đã nghe nói qua về người này.
Hình như vì theo đuổi hội trưởng hội học sinh, nên đã bịa đặt vu khống ở trên inteet, kết quả bị người trong cuộc bắt được, tổng cộng phải bồi thường 510 ngàn.
Cô ta học văn học, trước kia giáo viên còn nói chuyện này ở trên lớp, mà hình như người trong cuộc kia, tên là. . . Giang Chu?!
Hai mắt Ngụy Lan Lan trợn to lên: “Cậu. . .cậu. . .”
Giang Chu mặt không đổi sắc, gật đầu nói: “Tôi chính là Giang Chu đã gài bẫy Phương Thiên Tài 510 ngàn đây.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Thủ đoạn giống nhau, tôi vẫn có thể dùng thêm lần nữa, chị có muốn thử không?”
Ngụy Lan Lan nghe thấy câu này thì hơi luống cuống.
Pháp luật không trừng trị được cặn bã nữ, bởi vì trong vấn đề tình cảm là không phân biệt được đúng sai.
Thế nhưng tin tức trên inteet thì lại có thể, bởi vì trong lòng tất cả mọi người đều có một cán cân.
Cô ta cũng biết hành vi của mình là rất ghê tởm, rõ ràng đã có bạn trai, nhưng vẫn vì tiền mà lả lướt với một vị đàn em khóa dưới.
Lừa gạt hết tất cả phí sinh hoạt của người ta, còn gọi người ta đến thanh toán hóa đơn của mình và bạn trai.
Nếu như song phương chỉ là vạch mặt, thì cũng chẳng có chuyện gì cả, cô ta chỉ cần nói mình không có tiền trả, thì bọn họ cũng chẳng làm gì được cô ta cả?
Nhưng nếu chuyện của cô ta bị vạch trần, vậy thì cô ta sẽ nổi tiếng ở trường học, nổi tiếng ở trên inteet.
Như vậy. . . Cô ta sẽ không ngóc đầu lên được với bạn trong trường.
Ngụy Lan Lan ngẩng đầu lên: “Cậu muốn nói xấu tôi? Nhưng cậu căn bản không có chứng cứ! Trái lại, nếu như cậu bịa đặt vu khống, thì tôi cũng có thể kiện cậu.”
“Ai bảo tôi không có chứng cứ? Có muốn đánh cược một phen không? Ngày mai gặp lại nhé?”
“Cậu. . . Cậu không thể có chứng cứ được!”
Giang Chu mặt đầy thoải mái, nhún vai nói: “Được rồi, vậy bọn toi đi trước, ngày mai gặp mặt trên inteet đi.”
Ngụy Lan Lan nuốt nước miếng: “Tôi vay tiền căn bản chưa từng viết giấy vay nợ, cậu đừng hòng dọa tôi!”
“Thật không? Ông không hề bắt cô ta viết giấy vay nợ?”
Cao Văn Khải gật đầu: “Tôi. . .tôi cho rằng, nếu cô ấy là bạn gái tôi, vậy cũng không cần trả nữa.”
Giang Chu bất đắc dĩ: “Ông trâu, quá cmn trâu luôn.”
“Thật xin lỗi, Giang Chu. . .”
“Nói xin lỗi với tôi thì có tác dụng mẹ gì, mà đó cũng không phải tiền của tôi.”
Ngụy Lan Lan nghe thấy hai người nói chuyện thì hai mắt lập tức sáng lên.
“Sao nào, có bản lĩnh thì mau đi vạch trần tôi đi!”
“Được, vậy tôi sẽ đi vạch trần chị.”
Ngụy Lan Lan cười tự tin: “Không có giấy vay nợ, cậu làm thế nào để chứng minh tôi vay tiền của cậu ta?”
Giang Chu nghe xong cũng cười nói: “Ai quan tâm đến giấy vay nợ? Bọn tôi có thể không cần tiền, nhưng bà chị tuyệt đối sẽ nổi tiếng.”
“Không có giấy vay nợ, cậu dựa vào cái gì để vạch trần tôi?!”
“Tôi cho rằng, cho dù không có chuyện vay tiền, chỉ dựa vào chuyện bà chị lấy danh nghĩa hẹn hò, để lừa gạt đàn em khóa dưới đi thanh toán hóa đơn cho chị và bạn trai, cũng đã đủ để chị hot cho đến tốt nghiệp rồi chứ?”
Giang Chu chép miệng một cái: “Đến khi đó, người trong trường học sẽ nói chị như thế nào đây? Oa, tôi cũng không tưởng tượng được nữa.”
Sắc mặt Ngụy Lan Lan thay đổi lần nữa: ‘Tôi sẽ không thừa nhận chuyện này!”
“Chị không thừa nhận cũng vô dụng, dù sao tôi cũng có chứng cứ.”
“Cậu. . .”
Giang Chu gật đầu, chỉ vào điện thoại di động: “Tôi đã chụp ảnh toàn bộ quá trình rồi, ngoài ra, hai người bạn cùng phòng của tôi cũng đã quay phim bạn trai chị rồi.”
Trong nháy mắt, Ngụy Lan Lan đã mất sạch khí thế vừa rồi.
Chuyện vay tiền bị vạch trần thì cô ta còn có thể ngụy biện, dù sao bây giờ có ai mà chưa từng vay tiền chứ, đây cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Nhưng lừa gạt người ta đi hẹn hò, thực tế là để người ta đến thanh toán cho mình, chuyện này thật sự quá buồn nôn, nếu như người này thật sự đã quay phim chục ảnh, vậy mình tuyệt đối sẽ hot!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo