Chương trước
Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu!
Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn!
setting
Chương sau

    Cao Văn Khải và Ngụy Lan Lan nghe thấy câu này thì đều sững sờ.

    Cao Văn Khải biết Giang Chu, bọn họ là anh em ngủ cùng phòng.

    Ngày nào cũng ngủ chung, đi học chung, có thể nói là căn bản không có bí mật gì, nhưng cũng không nghe nói Giang Chu là truyền nhân của Long Hổ Sơn mà?

    Mà Ngụy Lan Lan thì căn bản không biết Giang Chu, cho nên cô ta cảm thấy, người này căn bản là một tên tâm thần.

    “Văn Khải, người này là ai vậy? Em quen không? Sao nói toàn lời kỳ quái vậy?”

    Cao Văn Khải gật đầu: “Đây là bạn cùng phòng em, tên là Giang Chu, tình cờ. . . gặp ở trong kia.”

    Giang Chu?

    Hình như cái tên này hơi quen, giống như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?

    Nhưng Ngụy Lan Lan cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mặt đầy khinh thường.

    Có rất nhiều người trong đại học Thượng Kinh sẽ cảm thấy cái tên Giang Chu này rất quen thuộc.

    Bởi vì đoạn thời gian trước có vụ scandal cặn bã năm trong nhà hàng Cá Voi, lại có chuyện Phương Thiên Tài bị bẫy 510 ngàn.

    Cho nên có rất nhiều người biết Giang Chu, thậm chí là xem qua ảnh của Giang Chu.

    Mà những người không chơi diễn đàn, thì có lẽ cũng đã nghe từ miệng của bạn học hoặc là bạn cùng phòng rồi.

    “Ra là vậy, vậy hai người mau quay lại ăn thêm một chút đi, chị chờ một mình là được, không cần lo cho chị.”

    Ngụy Lan Lan vẫn còn chưa nhận ra mục đích của hai người.

    Cô ta chỉ cảm thấy, tất cả những chuyện này đều là trùng hợp thôi.

    Cao Văn Khải trùng hợp gặp được bạn cùng phòng, hai người họ lại trùng hợp nên mới đi ra ngoài này, vì vậy mà trùng hợp gặp được mình.

    Có điều, người này có thể ăn cơm trong nhà hàng Pháp, nhất định cũng là kẻ có tiền.

    Cho nên Ngụy Lan Lan cũng có chút ý tưởng với Giang Chu.

    Cô ta và bạn trai chi tiêu quá lớn, nên một con liếm cẩu cũng không đủ dùng, đúng là đến thời điểm nhận thêm một con liếm cẩu nữa, dù sao cũng là cây ATM miễn phí.

    “Đàn chị, đừng vội, tôi đã nói là tính cho chị rồi mà?”

    Giang Chu bỗng nhiên mở miệng, lại lấy điện thoại di động ra để đọc tin nhắn của Từ Hạo Đông gửi đến.

    Hai người họ đã lột sạch tên chơi bóng rổ kia rồi, chỉ để lại mỗi cái quần cộc, còn chụp vài bức ảnh, hai con hàng này còn quay về phía màn hình mà ra dấu chữ V.

    “Một vận hai mệnh ba phong thủy, bốn tích âm đức năm đọc sách, sáu gã bảy bộ dáng tám kính thần. . .”

    “Ừm, ra rồi.”

    Giang Chu giả bộ niệm thần chú, rồi nói: “Chị em của chị mặc một cái áo khoác màu xanh lam, quần sooc màu đen, còn đi giày bóng rổ.”

    Ngụy Lan Lan nghe đến đây thì sắc mặt đọng lại.

    Không sai, bạn trai cô ta đã mặc như vậy, nhưng sao tên này lại biết được?

    “A, còn có quần lót màu đỏ nè, lẽ nào năm nay là năm bổn mệnh sao?”

    “Nhưng mà không đúng, sao bần đạo lại tính ra người này là đàn ông nhỉ?”

    Ngụy Lan Lan hơi hoảng hốt: “Cậu đừng nói đùa, nào có đàn ông nào ở đây.”

    Cao Văn Khải không nhịn được, tiến lên phía trước: “Đàn chị, chị vừa ra ngoài ăn cơm với bạn trai, đúng không?”

    “Không có, em nói lung tung gì đó, thật là. . .”

    “Nhưng bọn họ đã nhìn thấy rồi.”

    Ngụy Lan Lan bị chọc thủng lời nói dối, lập tức mờ mịt, mê mang.

    Bị nhìn thấy rồi?

    Là bạn cùng phòng của Cao Văn Khải nhìn thấy sao?

    Cô ta hít sâu một hơi, chuẩn bị ngụy biện.

    Loại phụ nữ có kinh nghiệm như cô ta, sao có thể thừa nhận đơn giản như vậy được.

    “Chị đi hẹn hò với em cơ mà? Nào có bạn trai nào ở đây, nếu có thì sao em lại không nhìn thấy chứ?”

    “Nhưng mà. . .tên đó đã trốn vào nhà vệ sinh rồi, không phải sao?”

    Sắc mặt Ngụy Lan Lan lại thay đổi một lần nữa.

    Thì ra bọn họ đã biết hết rồi.

    Bây giờ cô ta mới hiểu được, vì sao chờ mãi mà bạn trai mình vẫn chưa đi ra, nhất định là do bọn họ đã giở trò.

    “Bạn trai tôi đâu rồi? Anh ấy đâu rồi? Các người đã làm gì anh ấy?!”

    Giang Chu nhìn cô ta, mỉm cười: “Bị chúng tôi trói lại rồi, vẫn đang gào khóc kìa, nói thật, tên đó cũng quá yếu đuối.”

    “Các người đừng động vào anh ấy, có gì thì cứ tìm tôi đây này, đánh con trai thì có gì hay.”

    “Chúng tôi cũng không định làm gì, chỉ cần chị trả tiền cho Văn Khải, thì tôi sẽ trả bạn trai chị lại cho chị.”

    Ngụy Lan Lan trực tiếp ném túi xách vào người Giang Chu: “Cậu muốn chơi bắt cóc đúng không? Có tin tôi báo cảnh sát không hả, các người tuyệt đối sẽ bị đuổi học!”

    Cao Văn Khải nghe thấy mấy chữ báo cảnh sát thì lập tức luống cuống: “Thôi bỏ đi, Giang Chu, thả người đi.”

    “Thả cũng được, bảo cô ta trả tiền đi.”

    Ngụy Lan Lan nghe thế liền cười nhạt: “Tiền là do cậu ta muốn đưa cho tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải trả?!!”

    Cao Văn Khải cắn răng: “Đàn chị, em là cho chị vay, không phải cho chị.”

    “Cho tôi vay? Sao tôi không biết nhỉ? Có giấy vay nợ không?”

    “Tại sao chị có thể như vậy? Em đã đưa chị tất cả phí sinh hoạt của mình mà!”

    “Vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi lại không biết cậu nghĩ gì? Không phải muốn hẹn hò yêu đương với tôi sao? Vậy mà không bỏ nổi chút tiền này à?!”

    

Chương trước
Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu!
Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3) Chương 166 : Phùng Tư Nhược: Không để ý đến bạn!
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.40449 sec| 2414.547 kb