Chương trước
Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3)
Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3)
setting
Chương sau

    Giang Chu nhất thời yên lòng, ngồi trên ghế chờ một lát, bây giờ hắn không thể ra ngoài luôn được, bởi vì hắn muốn Cao Văn Khải cảm nhận nỗi sợ hãi khi không có tiền thanh toán. . .

    Hắn muốn Cao Văn Khải khắc cái cảm giác này vào đáy lòng, bằng không thì sau này tên nhãi này tuyệt đối còn giả vờ giả vịt.

    Quả nhiên, Cao Văn Khải đã luống cuống, trên người cậu ta bây giờ đã không còn xu nào, lúc nãy cậu ta đã móc hết tiền để đi xe đến đây, thậm chí cậu ta còn không cân nhắc đến chuyện về trường kiểu gì.

    Rõ ràng là đàn chị gọi cậu ta đến ăn cơm, kết quả cậu ta lại phải trả tiền.

    Mà mình thì là kẻ nghèo hèn, một xu dính túi còn không có.

    Trốn? Bắt được sẽ bị đánh chết!

    Vì vậy, Cao Văn Khải run rẩy móc điện thoại di động ra, bắt đầu gõ chữ.

    “Giang Chu, tôi ăn cơm không có tiền trả, ông có thể chạy qua thanh toán giúp tôi không?”

    Giang Chu biết Cao Văn Khải sẽ nhờ mình giúp đỡ, cho nên hắn đã bật chế độ im lặng.

    “Bà chị kia mời ông ăn cơm, cô ta không trả tiền à?”

    “Đây là lần hẹn họ đầu tiên, sao có thể để con gái trả tiền được?”

    Giang Chu cười nhạt: “Vậy bà chị kia đâu?”

    Cao Văn Khải tiếp tục gõ chữ: “Ngay bên cạnh tôi này, chúng tôi đang định ăn xong sẽ đi xem phim, tối nay có thể sẽ không về, ha ha!”

    “. . .”

    Đau lòng sao?

    Tự thấy đau lòng rồi chứ?

    Giang Chu biết, Cao Văn Khải cũng cảm thấy không đúng rồi.

    Nhưng cậu ta vẫn nói như vậy, chỉ là hy vọng các anh em của mình sẽ không trách bà chị kia.

    Nhưng ai sẽ quý trọng phần tình cảm này của cậu ta chứ?

    Giang Chu thật sự không nhịn được nữa, liền đứng dậy, ngồi xuống đối diện Cao Văn Khải.

    Cao Văn Khải nhìn thấy một màn này thì bỗng nhiên run lên.

    Cậu ta nhìn Giang Chu với ánh mắt khó tin, tiếp đó lại cúi đầu yên lặng.

    “Trước khi về ký túc xá thì tôi đã ăn cơm ở đây, còn nhìn thấy bà chị kia và bạn trai cô ta.”

    “Cho nên khi ông nói bà chị kia mời ông ăn cơm, tôi và hai người Hạo Đông đã đoán được kết cục này rồi.”

    Cao Văn Khải không khỏi chuyện, chỉ cầm nĩa ăn miếng bít tết của mình.

    Giang Chu cúi người xuống: “Cô ta gọi ông đến, không phải mời ông ăn cơm, mà là để ông thanh toán.”

    “Không thể nào, tôi chỉ nhìn thấy một mình chị ý ở đây.”

    “Không sao, ông cứ ăn đi, dù sao cũng gọi đồ ăn rồi, ăn xong tôi sẽ cho ông xem chứng cứ.”

    Tay Cao Văn Khải dừng lại giữa không trung: “Không phải, tôi không tin.”

    Giang Chu giễu cợt: “Ông không tin thì có tác dụng gì? Ai cmn quan tâm ông có tin hay không?”

    “Giang Chu, ông đừng nói nữa, tôi không tin đàn chị sẽ đối xử với tôi như vậy!”

    “Vậy ông có can đảm đi ra ngoài với tôi không? Bà chị kia còn đang chờ bạn trai của mình kìa!”

    Cao Văn Khải trợn tròn mắt: “Bạn trai chị ấy ở đâu?”

    Giang Chu chỉ chỉ: “Bị Nghiễm Phát hạ đo ván rồi, chuẩn bị giết người lấy máu.”

    “Cái đệch, các ông đừng làm chuyện ngu xuẩn, tôi cmn là đáng đời.”

    “Các anh em vì ông mà dám giết người, ông còn không có can đảm đi theo tôi ra ngoài?”

    Thật ra thì Cao Văn Khải đã tâm loanaj như ma rồi, bằng không thì cậu ta cũng sẽ không tin mấy lời nói dối sứt sẹo kia.

    Nếu như lúc này đám người Giang Chu vẫn chưa đến, thì Cao Văn Khải tình nguyện tiếp tục sống trong ảo tưởng của bản thân cậu ta.

    “Có đi hay không? Ông cmn thả rắm đi.”

    “Đi. . . Đi thôi!”

    Giang Chu vẫy tay, gọi nhân viên đến thanh toán.

    Sau đó, hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà hàng Pháp.

    Cùng lúc đó, Ngụy Lan Lan đang đứng ở trước cửa siêu thị bên cạnh.

    Nhà hàng Pháp này thật sự rất đắt, cho nên cô ta cảm thấy Cao Văn Khải sẽ không đi ra quá nhanh, vì vậy cô cũng không trốn, mà đứng ở ngay bên đèn đường.

    Nhưng để cho cô ta thấy kỳ lạ, là bạn trai cô ta không trả lời tin nhắn.

    “Tôn Chí, anh đi ra chưa?”

    “Bên ngoài tối qua, em đứng một mình thấy hơi sợ!”

    “Mau, em đã ra ngoài rồi, chúng ta Thất Thiên Xích!” (Phố nhà nghỉ khách sạn)

    Ngụy Lan Lan nhắn rất nhiều, nhưng lại như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có ai trả lời.

    Đúng lúc này, ánh mắt của cô ta đọng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy Cao Văn Khải, còn có một người không quen biết.

    Hai người đang đứng ở trước cửa nhà hàng Pháp, nhìn chằm chằm vào cô ta.

    “Văn. . .Văn Khải, em ăn xong rồi?”

    Ngụy Lan Lan hơi bối rối, chân tay cũng hơi luống cuống.

    Cô ta hoàn toàn không ngờ Cao Văn Khải lại đi ra nhanh như vậy.

    Đương nhiên, cô ta cũng không ngờ bạn trai mình lại không xuất hiện.

    Lúc này, Cao Văn Khải khẽ ngẩng đầu lên: “Đàn chị, chị không về trường làm bài tập sao?”

    “Đúng thế, chị đang chờ xe mà.”

    Giang Chu tiến lên vài bước, lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Đó không phải xe taxi sao? Có cần tôi gọi lại cho chị không?”

    Ngụy Lan Lan ấp úng: “Không cần, chị còn đang chờ một người chị em, bọn chị sẽ về cùng nhau.”

    “Ồ, đi cùng chị em à? Vậy sao không thấy ăn cơm với nhau?”

    “Cô ấy. . .cô ấy đi mua quần áo ở trung tâm thương mại bên cạnh rồi.”

    Giang Chu duỗi eo: “Trung tâm thương mại bên kia đóng cửa lúc 10 giờ.”

    Ngụy Lan Lan vẫn điên cuồng che dấu: “Đúng thế, thế nhưng mà. . .thế nhưng mà bên cạnh trung tâm thương mại còn có một cửa hàng nhỏ.”

    “Bà chị, tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Giang tên Chu, tên chữ là cặn bã nam, bái sư Long Hổ Sơn, có thể tính Thiên Địa Cầu Thần, Vũ Trụ Hồng Hoang.”

    Giang Chu bấm ngón tay: “Để tôi tính xem chị em của chị là người thế nào nhé?”

    

Chương trước
Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3)
Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? Chương 164 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (2) Chương 165 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi? (3)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.10501 sec| 2414.477 kb