Giang Chu núp ở phía sau, cảm thấy răng của mình cũng chua loét rồi.
Coi như giờ là năm 09, thì mấy lời tâm tình này cũng không khỏi quá cmn cũ rích rồi.
Nếu như chuyện này được giải quyết ổn thỏa, thì hắn sẽ viết một quyển bách khoa toàn thư về lời tâm tình cho ba tên bạn cùng phòng xem, để cho bọn họ học thuộc lòng, sau này còn có cái để mà dùng.
“Đàn chị, chị gọi đồ ăn rồi à?”
Ngụy Lan Lan chột dạ ho khan một tiếng: “Ồ, chị thấy hơi đói, cho nên gọi vài món ăn trước.”
Mặt Cao Văn Khải đầy xấu hổ: “Thật xin lỗi, giờ cũng hơi muộn rồi, nên không dễ gọi xe.”
“Không sao không sao, em có thể đến là chị vui rồi.”
“Thật vậy chăng?”
Ngụy Lan Lan gật đầu: “Em mau gọi đồ ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Cao Văn Khải gật đầu, liền mở menu ra gọi một suất.
Tên này thuộc về loại có điều kiện gia đình tốt nhất ở trong phòng, nếu không phải Giang Chu đang khởi nghiệp, thì tài sản không thể sánh nổi tên này.
Cao Văn Khải tuyệt đối là kẻ có tiền ở trong phòng của bọn họ.
Cho nên cậu ta cũng không xa lạ gì với hoàn cảnh nhà hàng Pháp này cả.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang lên.
Cao Văn Khải mặt đầy tươi cười hớn hở: “Em nói rồi mà, chị nhất định sẽ cho em cơ hội.”
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
“Hẹn hò với à chứ còn gì? Chị không biết, bạn cùng phòng em đã khuyên em đừng theo đuổi chị nữa, nhưng em không nghe.”
Sắc mặt Ngụy Lan Lan lập tức thay đổi: “Bạn cùng phòng của em cũng không phải thứ tốt lành gì, sau này đừng chơi với họ nữa.”
Cao Văn Khải yên lặng một chút: “Bọn họ đều rất tốt, sau này gặp mặt họ thì chị sẽ biết.”
“Thích một người là chuyện của em, em không cần nghe người khác nói gì cả, biết chưa?”
“Em biết, sau này em sẽ có chính kiến của mình, chị không cần lo lắng đâu.”
Ngụy Lan Lan gật đầu, lấy một hộp phận từ trong túi xách ra.
Cao Văn Khải ngồi ăn, còn cô ta thì bắt đầu trang điểm lại, nếu như là người tỉ mỉ thì chắc chắn cảm thấy có vấn đề, nào có ai ngồi trang điểm trước mặt đối tượng hẹn hò chứ?
Phim trên ti vi cũng không diễn như vậy!
Nữ chính người ta muốn trang điểm cũng phải đi vapf phòng vệ sinh.
Trang điểm ở ngay trước mặt là có ý gì?
Điều này chứng tỏ đối tượng ở trước mặt không hề quan trọng, là loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng Cao Văn Khải lại không phát hiện ra những chi tiết này.
“Đàn chị, chị mua tài liệu học tập chưa?”
Ngụy Lan Lan sửng sốt: “Tài liệu học tập gì?”
Cao Văn Khải nuốt nước miếng: “Không phải chị nói là thiếu tiền mua tài liệu học tập sao? Còn mượn phí sinh hoạt của em?”
“Ồ. . . à à, chị nhớ rồi, mua rồi, cảm ơn em nhé Văn Khải.”
“Không sao, dù sao phí sinh hoạt của em cũng xài không hết.”
Giang Chu nghe thấy câu này thì suýt nữa lật bàn.
Còn nói tiền của mình xài không hết? Có cơm để ăn chưa?
Giá trị con người của mình cmn tận mấy triệu, mà còn phải gài bẫy hiệu trưởng, ngay cả con dao rọc giấy cũng không nỡ mua!
Người ta biết tiền của ông xài không hết, không lừa ông thì lừa ai?
Quả nhiên, Ngụy Lan Lan nghe thấy Cao Văn Khải có tiền thì nhất thời mặt mày rạng rỡ.
“Văn Khải, nhà hàng Pháp này rất đắt đấy.”
Cao Văn Khải nhìn một vòng chung quanh: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, khi em tính tiền nhớ phải hỏi xem có được giảm giá không đấy.”
“Em. . . sao em lại tính tiền?”
Ngụy Lan Lan nói như chuyện đương nhiên: “Lần đầu hẹn hò, chẳng lẽ em muốn chị trả tiền sao?”
“Chuyện đó. . . Tất nhiên là không, chẳng qua là, bây giờ em không còn tiền.”
“Không phải em vừa nói tiền của em xài không hết sao?”
Trán Cao Văn Khải túa mồ hồi lạnh: “Đúng là như thế, chỉ là. . .em . . . em cho bạn cùng phòng vay rồi!”
Ngụy Lan Lan lập tức cau mày: “Bọn họ ngăn cản em thích chị, lại còn vay tiền của em?”
“Tất cả mọi người đều sống chung với nhau, khó tránh khỏi chuyện này mà.”
“Văn Khải, sau này em đừng cho người khác vay tiền nữa.”
“Em biết rồi.”
Ngụy Lan Lan cất hộp phấn vào trogn túi: “Chị vẫn chưa làm bài tập về nhà, nên phải về trước đây, em ăn từ từ nhé.”
Cao Văn Khải hơi sững sờ: “Chị về luôn á? Không đi dạo một lát rồi về à?”
“Không được, sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
“Ồ, vậy. . .em tiễn chị.”
“Không cần không cần, nhìn em ăn ngon lành như vậy, nhất định là chưa ăn cơm tối, mau ăn đi.”
Vì vậy, trong ánh mắt ngơ ngác và ngây ngốc của Cao Văn Khải, Ngụy Lan Lan liền lắc mông rời đi, từ từ biến mất ở ngoài cửa sổ.
Nhưng Giang Chu cũng không ngăn cản.
Bạn trai của Ngụy Lan Lan vẫn bị Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát giữ lại ở trong nhà vệ sinh, vậy chắc chắn Ngụy Lan Lan sẽ không đi xa.
Chắc chắn cô ta sẽ ra ngoài rồi nhắn tin cho bạn trai mình, chờ bạn trai đi ra rồi mới rời đi.
Giang Chu liền lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn: “Đừng để cho tên kia chạy, nhất định phải giữ tên đó ở trong đấy.”
Từ Hạo Đông lập tức trả lời: “Ok rồi, tên này quá gà, cũng không biết chơi bóng rổ cái mịa gì.”
“Cái đệch, ngày nào ông cũng bắn máy bay, cơ thể thiếu hụt nghiêm trọng mà vẫn mạnh như vậy à?!”
“Chủ yếu là Nghiễm Phát, tên này đá người rất kinh.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo