Chương trước
Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu!
Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi?
setting
Chương sau

    Buổi tối, tiếng gió thổi lạnh thấu xương.

    Tiếng động cơ gầm thét không ngừng, Giang Chu mang Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát lao nhanh trên đường.

    Bởi vì Cao Văn Khải lựa chọn đón xe bus ở cổng trường học, cho nên không thể nào nhanh bằng đám người Giang Chu.

    Hai mươi phút sau, chiếc Toyota Corolla dừng lại trước cửa siêu thị bên cạnh nhà hàng Pháp.

    Giang Chu dẫn hai tên bạn cùng phòng đi vào nhà hàng Pháp.

    Lúc này, mấy người đứng ở quầy hàng gần đại sảnh, quan sát bên trong thông qua tủ bánh ngọt.

    “Thấy chưa, có phải là bà chị kia không?”

    Từ Hạo Đông gật đầu: “Chính là cô ta, tôi từng thấy mấy lần rồi.”

    Trương Nghiễm Phát cũng thở dài: “Quả nhiên, cô ta và bạn trai đang ở cùng nhau, Cao Văn Khải chạy đến để làm cây ATM rút tiền.”

    “Các ông cho rằng, nếu Cao Văn Khải nhìn thấy cảnh tượng này, thì có nguyện ý trả tiền không?”

    “Tên đó còn không có cả tiền ăn cơm thì trả tiền cái rắm gì, bán quần đi để trả tiền à?”

    Giang Chu liếc mắt nhìn hai người: “Tôi nói là nếu, nếu bây giờ tên đó còn tiền thì sao?”

    Trương Nghiễm Phát suy tư một lát: “Tượng đất cũng có ba phần giận dữ, nếu Cao Văn Khải thật sự nhìn thấy cảnh này, thì cũng sẽ tức giận thôi.”

    “Ừm, cho nên nếu như tôi đoán không nhầm, thì bạn trai cô ta chuẩn bị trốn đi rồi.”

    “Thật hay giả?”

    Giang Chu ngậm cái tăm lên miệng: “Hai người không tin thì cứ xem đi, cùng lắm là 5 phút nữa thôi.”

    Vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.

    Điện thoại di động của Ngụy Lan Lan ở trên bàn bỗng nhiên chấn động.

    Cô ta nhìn thoáng qua, rồi lập tức phất tay ra hiệu với bạn trai ở đối diện.

    “Đi, vào trong tránh một chút, chờ tên đó tính tiền xong thì em sẽ nói là có việc gấp, rồi chúng ta lại di dạo phố rồi trở về.”

    “Cũng gần 11 giờ rồi, còn về làm gì? Đêm nay liền không về nữa.”

    “Hừ, ngày nào cũng chỉ biết tìm lí do để không cho em về ký túc xá.”

    “Hì hì, không phải em cũng muốn ở bên ngoài với anh sao?”

    “Đừng nói nữa, mau vào nhà vệ sinh trốn một lát đi.”

    Ngụy Lan Lan nói xong, bạn trai cô ta liền đứng dậy.

    Anh ta ôm áo khoác của mình đi vào nhà vệ sinh.

    Ba người đứng ở sau quầy bánh ngọt nhìn thấy một màn này thì sắc mặt càng âm trầm hơn, nguyên do là vì hành vi của bà chị khóa trên này hoàn toàn nằm trong suy đoán của bọn họ.

    Chuyện này không khỏi làm cho Cao Văn Khải đi xe bus đến càng trở nên đáng thương hơn.

    “Giang Chu, ông nói không sai, cô ta chính là dùng chiêu đó.”

    Từ Hạo Đông chép miệng một cái: “Bây giờ làm gì? Làm sao để cho Cao Văn Khải tỉnh ngộ?”

    Giang Chu yên lặng một lát, không khỏi thở dài.

    Muốn để cho một liếm cẩu tỉnh ngộ là một chuyện rất khó khăn, mà quan trọng nhất chính là phải để cho bà chị này lộ nguyên hình.

    Nếu như không làm triệt để, thì trong lòng Cao Văn Khải vẫn sẽ có một tia ảo tưởng.

    Liếm cẩu chính là một sinh vật thú vị như vậy đấy.

    Năng lực mạnh mẽ nhất của bọn họ không phải là vô tư kính dâng, mà là một loại năng lực tự chữa lành bản thân.

    Dù cho Nữ Thần của họ có tổn thương họ ra sao, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, thì loại sinh vật này sẽ tìm mọi lý do để an ui mình.

    Ví dụ như: Cô ấy sẽ không đối xử với mình như vậy, cô ấy làm vậy nhất định là vì có nỗi khổ riêng. Nếu như mình không hiểu cô ấy, thì mình có tư cách gì đi thích cô ấy?

    Bởi vậy, liếm cẩu sẽ điên cuồng ảo tưởng sức mạnh, cuối cùng sẽ tìm được một lý do hoặc khả năng hết sức thần kỳ nào đó, sau đó bắt đầu cảm thấy, Nữ Thần là muốn tốt cho mình nên mới làm như vậy.

    Vì vậy mà bọn họ lại đầy máu phục sinh, lại liếm nhiệt tình như ban đầu.

    Cho nên, theo Giang Chu, chuyện quan trọng nhất đêm này chính là lột bộ mặt thật của bà chị kia ra.

    “Hai người các ông đi vào nhà vệ sinh canh chừng tên kia đi, đừng để tên đó rời khỏi đây.”

    “Chuyện tiếp theo phải xem Cao Văn Khải biểu hiện ra sao đã, tôi sẽ gửi tin cho các ông.”

    Trương Nghiễm Phát và Từ Hạo Đông lập tức gật đầu, một trước một sau chui vào nhà vệ sinh.

    Giang Chu nhìn thấy cảnh này liền thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ.

    Phải biết bọn họ nói gì, thì mới có đối sách được.

    Vì vậy, hắn nhổ cây tăm ra, lặng yên không một tiếng động mà ngồi vào vị trí phía sau bà chị kia, trong nhà hàng Pháp này, mỗi bàn sẽ có một tấm màn che để tạo không gian riêng.

    Trạng thái bây giờ của Giang Chu chính là nằm ở sau lưng Ngụy Lan Lan.

    Chỉ là giữa hai người có một tấm màn che, không ai nhìn thấy ai.

    Một lát sau, chuông gió trước cửa nhà hàng Pháp bỗng nhiên vang lên.

    Cao Văn Khải thở hồng hộc đi vào trong, lúc này, trên mặt cậu ta đã cười tươi như hoa.

    Rất kích động, vô cùng kích động, hết sức kích động.

    Bởi vì đối với cậu ta mà nói, thì giờ phút này hoàn toàn chính xác chính là mùa xuân.

    “Đàn chị, em đến rồi, chị đợi lâu chưa?”

    Ngụy Lan Lan mỉm cười: “Làm sao vội vã như vậy, đầu đầy mồ hôi rồi kia, mau lau đi.”

    Cao Văn Khải tỏ vẻ ngượng ngùng, tiếp nhận khăn giấy: “Em nhận được tin nhắn của chị là lập tức chạy đến luôn!”

    “Ồ, vậy em muốn ăn chút gì không?”

    “Gì cũng được, quan trọng ăn cùng ai chứ không phải là ăn cái gì.”

    

Chương trước
Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu!
Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2) Chương 162 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (3) Chương 163 : Phú bà thần bí, muốn mua trang web của tôi?
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.10302 sec| 2415.492 kb