Nhưng đúng lúc này, Giang Chu đột nhiên cảm giác bắp đùi mình mát lạnh.
Hai người cúi đầu, phát hiện quần của Giang Chu đã tuột xuống mắt cá chân.
Phùng Tư Nhược lập tức che mắt lại, mặt đầy bối rối.
Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ!!
“Cái này. . .cái kia. . . Đây thật ra là một hiểu lầm!”
“Bởi vì có người nói mình không thể đeo thắt lưng cô ấy tặng để đi tán gái.”
“Tin mình, đây là ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn!”
Giang Chu lập tức kéo quần lên, dùng nụ cười để che giấu nỗi xấu hổ.
Nhưng chuyện mang Sở Ngữ Vi đến khu vui chơi đã không cần bàn nữa, nàng không ở đây mà còn biết quấy rối mình.
Đến thật thì còn thế nào?!!
Lúc lâu sau, đu quay khổng lồ từ từ quay trở về.
Đây cũng coi là trò chơi đã kết thúc.
Giang Chu nhìn thời gian, cảm thấy còn có thể chơi thêm một trò nữa.
Nhưng Sở Ngữ Vi lại ngồi ở trong khoang không chịu ra.
“Bạn còn muốn chơi thêm lần nữa?”
“Ừm ừm.”
Giang Chu thở dài bất đắc dĩ, lại ngồi xuống.
Bốn mươi phút sau, lão đồng chí hơn 50 tuổi chắp tay sau lưng đi đến.
“Khụ khụ, người trẻ tuổi, đã đến giờ rồi!”
Giang Chu rời khỏi khoang, nhịn không được mà cảm thấy lành lạnh gáy: “Ông, ông nói là đã đến giờ rồi?”
Ông lão cau mày: “Thời gian đến rồi, và đã đến giờ rồi có gì khác nhau?”
“Đúng là như nhau, nhưng ngài nói như vậy, làm cháu cảm giác như quỷ sai đang muốn đến bắt mình đi!”
Một giờ thời gian đảo mắt trôi qua.
Giang Chu phải vất vả lắm mới kéo được Phùng Tư Nhược rời đi.
Ngồi đu quay khổng lồ tận hai lần, không chơi trò nào khác?
Đây cmn là có ý gì?
Loại con trai dũng mãnh như Giang Chu mình, vẫn thích mấy trò kích thích như ngựa gỗ quay hơn.
Cuối cùng, Phùng Tư Nhược chưa chơi chán vẫn phải ngoan ngoãn lên xe.
“Vui vẻ không?”
“Vui vẻ!”
Giang Chu quay đầu nhìn nàng một cái: “Vậy sau này bạn còn dám cho mình leo cây không?”
Phùng Tư Nhược hơi ủy khuất: “Không phải cố ý.”
“Tô Nam gọi điện thoại cho mình, nói là bạn vừa về đã đi tìm mình?”
“Ừm. . .”
“Đi đâu?”
Phùng Tư Nhược ngẩng đầu nhìn Giang Chu: “Phòng làm việc, căn nhà nhỏ. . .”
Giang Chu gõ vô lăng một cái: “Tại sao lại muốn đi tìm mình?”
“Sợ bạn giận.”
“Mình có tức giận hay không, đối với bạn có quan trọng không?”
Phùng Tư Nhược yên lặng một chút, rồi gật đầu thật mạnh: “Quan trọng.”
Quan trọng đến mức nàng còn bỏ cả cô của mình lại quán trà.
Nàng toàn tâm toàn ý muốn trở lại trường học, chính là vì không muốn Giang Chu giận.
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược, khóe miệng bỗng nhiên cong lên.
Thật ra thì hắn cũng không muốn thứ gì khác, hắn chỉ muốn những lời này thôi.
“Được rồi, trời không còn sớm nữa, tìm một nhà hàng ăn cơm đi.”
“Vậy bạn còn giận không?”
“Cho đến bây giờ, mình chưa bao giờ giận bạn cả.”
“Thật á?”
“Bằng không thì sao nửa đêm rồi mà mình vẫn dẫn bạn đi chơi?”
“Ồ.”
Giang Chu khởi động xe, lái xe ra khỏi chỗ này.
Ban đêm, trung tâm thành phố rất náo nhiệt, xe cộ qua lại nối liền không dứt.
Bởi vì Phùng Tư Nhược không quen với náo nhiệt, nên hai người tìm một nhà hàng Pháp giá yên tĩnh để ăn cơm.
Suốt dọc đường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược đều đỏ ửng.
Nàng cũng không biết đây có phải là hẹn hò hay không, bởi vì nàng cảm thấy mình có chút giống với một đứa trẻ con, còn Giang Chu thì giống như là một phụ huynh đang dẫn nàng đi chơi vậy.
Thế nhưng Đinh Duyệt đã từng nói rồi, đi chơi xong mà đi ăn cơm thì chính là hẹn hò.
Có đôi khi, còn có thể đi ăn cơm xong rồi mới đi chơi.
Có điều, khi Đinh Duyệt nói ăn xong rồi lại đi chơi thì biểu cảm rất cổ quái, còn nói cái gì mà loại trò chơi này không hề đơn giản.
Thật sự không rõ Đinh Duyệt có ý gì.
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Ăn đi, nhìn mình làm gì? Muốn đem gương mặt đẹp trai này khắc vào trong mắt à?”
Phùng Tư Nhược há miệng cho Giang Chu xem: “Đang ăn.”
“Ăn cái gì cũng như gà mổ thóc, dễ nuôi thế à?”
Phùng Tư Nhược cúi đầu, mũi ngọc hơi nhíu, nhưng đôi mắt lại tràn đầy vui mừng.
Một lát sau, bữa cơm này liền kết thúc.
Giang Chu đứng dậy thì thanh toán, tổng cộng hết hơn ba ngàn đồng.
Nhưng khi hắn trả tiền thì chợt nhìn thấy một gương mặt khá quen thuộc.
Đó là một cô gái mặc áo lộ vai, trang điểm khá đậm, mặt mày hàm xuân, tóc dài được uốn thành từng gợn sóng.
Đối diện cô ta còn có một tên con trai khá cao to, cánh tay toàn là cơ bắp, nhìn trông có vẻ như là người thường xuyên vận động.
Giang Chu không nhận ta tên con trai kia, dựa theo ký ức thì chắc là chưa từng gặp mặt, thế nhưng cô gái kia lại là như sấm bên tai.
Người này là Ngụy Lan Lan, sinh viên năm ba học viện văn học, cũng chính là đàn chị mà Cao Văn Khải đang theo đuổi.
Không cần phải nói, đối diện chắc chắn là bạn trai của cô ta rồi, tuy hắn chưa từng gặp mặt bạn trai của cô ta, nhưng quần áo của người này vẫn còn đang treo ở ngoài ban công ký túc xá của hắn kìa.
“Mặt hàng này mà cũng có thể làm nữ Hải Vương?”
“Trang điểm thì như quỷ, Đinh Duyệt còn mạnh hơn cô ta.”
Giang Chu nhìn một lát, lẩm bẩm vài câu, sau khi lấy hóa đơn xong thì liền rời đi.
Lúc này, Phùng Tư Nhược đang chờ hắn ở cửa, trong tay nàng còn cầm hai cái kẹo đường hồ lô sáng lấp lánh, cái bên tay phải đã bị cắn một miếng nhỏ.
Phùng Tư Nhược nhìn thấy Giang Chu đi qua, liền đưa cái bên tay trái cho hắn.
“Bạn đang ám chỉ mình cái gì?”
Mặt nhỏ của Phùng Tư Nhược đỏ lên: “Là ngọt.”
“Cho mình nếm thử.”
Giang Chu há miệng, làm ra vẻ muốn há miệng ăn.
Phùng Tư Nhược không thể làm gì khác hơn là đem cái bên tay trái lên miệng hắn.
Nhưng Giang Chu lại tránh ra: “Mình muốn ăn cái bên kia.”
“Mình cắn rồi.”
“Chính là muốn ăn cái đó.”
“Hừ!”
Phùng Tư Nhược không để ý đến Giang Chu, cầm kẹo đường hồ lồ ngồi vào xe.
Giang Chu không ăn, vậy liền mang về cho Đinh Duyệt ăn.
Dù sao cái gì Đinh Duyệt cũng ăn được, đôi khi lại còn gặm cả chân.
Hai mươi phút sau, Giang Chu lái xe về đại học Thượng Kinh, Phùng Tư Nhược xuống xe, chạy đến cửa ký túc xá liền dừng lại.
Sau đó, nàng quay đầu, lẳng lặng nhìn Giang Chu, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đong đưa.
Giang Chu biết, nàng đang bảo mình đi trước, nàng chờ mình đi rồi mới đi lên phòng.
Cô bé này tuy rất hướng nội, hơn nữa còn rất trì độn trên phương diện tình cảm, nhưng nàng vẫn đang học tập, vẫn đang tiến bộ.
Giang Chu cũng không nhiều lời, liền lái xe trở về ký túc xá nam.
Lúc này, đã là 10 giờ tối.
Từ Hạo Đông, Trương Nghiễm Phát và Cao Văn Khải đều ở trong phòng.
Hai người trước đang ngồi chung một chỗ, bổ sung bài tập ngày mai phải trình bày trước cả lớp.
Mà Cao Văn Khải thì châm điếu thuốc, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ông về rồi à?”
Giang Chu gật đầu: “Về rồi, đang ở phòng mà ông giả vờ trưởng thành cái gì?”
Cao Văn Khải chỉ chỉ ra ngoài ban công: “Vừa mới giặt quần áo cho cô ấy, tâm trạng không được tốt lắm.”
“Ồ!”
Giờ Giang Chu cũng lười nói Cao Văn Khải.
Trước kia đã nói nhiều rồi, nói đừng theo đuổi bà chị này nữa, nói là ông bị lừa gạt rồi, nhưng mà nói bao nhiêu lần cũng có ích gì đây, tên này cũng có nghe đâu.
Nhưng lúc này, Trương Nghiễm Phát bỗng nhiên vứt gói khoai tây chiên ở trên bàn vào trong thùng rác.
Cao Văn Khải sửng sốt: “Khoai tây chiên ngon lành như vậy, ông vứt đi làm gì?”
“Bóc hai ngày rồi mà vẫn không ăn hết, ỉu rồi.”
“Con bà nó, ông không ăn thì để tôi ăn, tôi cmn còn chưa ăn cơm đây này.”
“Ông nói thật hay giả?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba tên bạn cùng phòng, Cao Văn Khải nhặt gói khoai tây chiên trong thùng rác lên ăn.
Từ Hạo Đông sợ hết hồn: “Trừ Giang Chu ra, thì ông là kẻ lắm tiền nhất phòng mình, thế mà ông lại nhặt khoai tây chiên Trương Nghiễm Phát đã vứt đi lên ăn?”
“Lãng phí lương thực mới là đáng xấu hổ, các ông hiểu không?”
Trương Nghiễm Phát không nhìn nổi: “Ông chưa ăn cơm thì tôi có thể gọi đồ ăn ngoài cho ông, cần gì phải vậy chứ?”
Hai mắt Cao Văn Khải lập tức sáng lên: “Thật chứ? Con bà nó, Nghiễm Phát, ông đúng thật là anh ruột của tôi.”
“Lần trước đi nhà ăn ông cũng trả tiền, để xem nào, gọi cho ông món gì bây giờ.”
Đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên cầm điện thoại di động của Trương Nghiễm Phát lên.
Ba người đều hơi kinh ngạc, không biết Giang Chu định làm gì.
“Từ từ rồi gọi đồ, chúng ta tâm sự đã.”
Giang Chu xách cái ghế qua ngồi: “Văn Khải, bây giờ mới là mùng 10, phí sinh hoạt tháng này của ông đâu rồi?”
Cao Văn Khải nghe thấy vấn đề này thì cười mỉa một tiếng, không nói gì nữa mà tiếp tục ăn khoai tây chiên.
“Rốt cuộc có phải anh em hay không? Tôi hỏi ông, phí sinh hoạt tháng này của ông đâu rồi??”
Cao Văn Khải bị tiếng kêu này của Giang Chu dọa sợ: “Tôi. . .tôi cho đàn chị vay rồi, cô ấy nói là muốn mua tài liệu học tập, phí sinh hoạt không đủ dùng.”
“Cho vay bao nhiêu?”
“Trên người tôi còn thừa 1800 đồng, đưa hết luôn rồi.”
Giang Chu cười nhạo một tiếng: “Cô ta cầm tất cả phí sinh hoạt của ông, lại để ông nhặt đồ ăn trong thùng rác ăn?”
Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát nghe đến đây cũng nhíu mày: “Ông bị ngu à? Bà chị đó là tên lừa gạt!”
“Không phải!” Cao Văn Khải rụt cổ lại: “Là tôi nói là mình còn tiền, không cần cô ấy trả sớm.”
Giang Chu gật đầu, trả điện thoại di động lại cho Trương Nghiễm Phát: “Vậy thì không trách người ta, bản thân ông đã nguyện ý, thì chết đói cũng phải chịu.”
“Tôi là đàn ông, không chết đói được.”
Giang Chu châm điếu thuốc lên, quay lại giường nằm, không thèm để ý đến tên này nữa.
Cao Văn Khải do dự một chút: “Nghiễm Phát, ông đặt đồ ăn cho tôi chưa?”
Trương Nghiễm Phát cũng thở dài: “Chờ khi nào ông đòi được tiền, thì tôi mời toàn bộ phòng chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Các ông rốt cuộc có phải anh em hay không?”
“Cũng bởi vì là anh em, cho nên chúng tôi mới không muốn ông bị cô ta lừa gạt.”
Cao Văn Khải tức giận đến vứt cả gói khoai tây chiên đi, trực tiếp leo lên giường nằm, che kín đầu.
Nhưng ba phút sau, cậu ta bỗng nhiên cầm điện thoại di động ngồi dậy.
“Nỗ lực sẽ có hồi báo, nỗ lực sẽ có hồi báo!”
“Đàn chị nói tối chưa ăn cơm, muốn rủ tôi đi ăn cơm.”
Cao Văn Khải nhảy xuống giường, mặc áo khoác rồi lao ra ngoài.
Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát mặt đầy kinh ngạc: “Liếm cẩu. . . Thật sự có mùa xuân?”
Giang Chu lập tức nhíu mày: “Mấy ông mặc quần áo vào đi, chúng ta đi theo xem sao.”
“Haiz, tên đó đi hẹn hò, chúng ta đi theo làm gì?”
“Hẹn hò? Hẹn hò cái rắm!”
Từ Hạo Đông mặt đầy mờ mịt: “Rốt cuộc là thế nào?”
Giang Chu dập điếu thuốc vào gạt tàn: “Tôi vừa đi ăn cơm với Phùng Tư Nhược, nhìn thấy bà chị kia đang ăn cơm trong nhà hàng Pháp với bạn trai.”
“Ủa? Văn Khải nói là cô ta chưa ăn cơm cơ mà?”
“Đúng thế, vậy ông nghĩ xem, tại sao cô ta lại nói dối? Còn bỗng nhiên hẹn Văn Khải đi ăn cơm?”
Trương Nghiễm Phát mở to mắt mà nhìn: “Là gọi Văn Khải qua trả tiền? Cái đệch, ghê tởm như vậy sao?”
Giang Chu mặc quần áo tử tế: “Không thể để tên đó làm công tử bạc liêu nữa, đi thôi.”
“Được được được, bọn tôi thay quần áo luôn đây.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo