Chương trước
Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3)
Chương 141 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! Chương 142 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (2) Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2)
setting
Chương sau

    Vẻ mặt Phùng Tư Nhược đầy ai oán, nhưng lại không nhịn được tò mò.

    Nàng do dự một lúc, sau đó liền mở đôi mắt to sáng bừng ra.

    Vừa đi vừa nhìn ngó chung quanh, giống như muốn dùng thời gian ngắn nhất để ghi nhớ toàn bộ khu vui chơi vào trong lòng vậy.

    Sau đó sẽ lôi kéo Giang Chu chạy trốn.

    Nhưng mà nàng không thành công, bởi vì khu vui chơi này có quá nhiều cái chơi.

    Tàu điện, đu quay, những trò chơi kích thích. . .

    Phùng Tư Nhược đọc từng cái bảng tên, lại cảm thấy rất thần kỳ.

    Chỉ là trời quá tối, nên nàng không nhìn thấy rõ mấy trò chơi này cụ thể chơi ra sao.

    Cùng lúc đó, Giang Chu bỗng nhiên mở miệng.

    “Phùng Tư Nhược, bạn chưa từng đến khu vui chơi đúng không? Nơi này bốn bề vắng lặng, có sợ không?”

    Phùng Tư Nhược lắc đầu: “Rất đẹp.”

    “Không chỉ rất đẹp, mà còn chơi rất vui.”

    Giang Chu nói xong, bỗng nhiên vỗ tay vài cái.

    Ngay sau đó, bọn họ chỉ nghe thấy một đoạn âm nhạc hết sức vui sướng vang lên, sau đó, Phùng Tư Nhược nhìn thấy những ngọn đèn trên chiếc đu quay khổng lồ kia bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng nhiều màu sắc này lập tức xua tan bóng đêm.

    Đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt cô đơn và xinh đẹp của thiếu nữ.

    “Wow. . .”

    Phùng Tư Nhược ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lại quay một vòng 360 độ, những ánh sáng rực rỡ và mê hoặc kia, khiến cho nàng suýt nữa không mở mắt nổi.

    Đến đây nào, cô vợ thân ái kiếp trước của mình.

    Mời dùng những lời không dám nói kia để ca ngợi mình đi, khen mình lợi hại, sùng bái mình đi.

    Giang Chu nhắm mắt lại, vô cùng chờ mong Phùng Tư Nhược mở miệng.

    Nhưng lúc này, Phùng Tư Nhược bỗng nhiên chỉ về phía trước, nói: “Có người!”

    Hả?

    Giang Chu quay đầu nhìn thoáng quá.

    Bác bảo vệ hơn 50 tuổi của khu vui chơi, bởi vì thể lực không đủ, nên vừa mới đi ra mở đèn đã bị đau hông, suýt nữa thì va phải mấy cái xe.

    Cái đệch.

    Hắn phải bằng lòng quảng cáo cho khu vui chơi ở trên trang web của mình, để đổi lấy chuyện được quản lý cho phép sử dụng khu vui chơi một tiếng, hắn yêu cầu, nhất định phải có một nhân viên đến để duy trì thiết bị.

    Kết quả quản lý lại phái một lão đồng chí đến để phối hợp với hắn chơi lãng mạn?

    “Bạn nhìn nhầm rồi.”

    Phùng Tư Nhược không tin, còn muốn đi qua đó: “Có người thật mà, là một ông lão nữa.”

    Giang Chu nắm eo của nàng, một tay bịt mắt của nàng: “Là ảo giác, nhất định là ảo giác!”

    Lúc này, Phùng Tư Nhược đã cứng đờ, không dám động đậy.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ lên.

    Bị người ôm. . .

    Phùng Tư Nhược hốt hoảng không biết nên làm cái gì, nàng còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt ở trên người Giang Chu, nghiêng tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

    “Giang. . . Giang Chu. . . mình. . .”

    Giang Chu nhẹ nhàng thả lỏng tay ra: “Sao mặt đỏ như vậy? Bị ốm rồi à, vậy đi về nhé, không chơi nữa.”

    Phùng Tư Nhược kéo Giang Chu lại: “Chơi, muốn chơi.”

    “Bây giờ chỉ còn lại 45 phút, chọn một trò bạn một chơi nhất đi.”

    “Cái kia!”

    Phùng Tư Nhược quay người, chỉ vào chiếc đu quay khổng lồ tràn ngập ánh sáng đang quay chầm chậm kia.

    Nếu như máy đào là ước mơ của đàn ông, vậy đu quay khổng lồ trước mặt chính là ước mơ của mỗi một người phụ nữ.

    Bởi vì khi nó lên đến nơi cao nhất, gần với bầu trời nhất, cách mặt đất xa nhất.

    Nghe nói nam nữ ngồi cùng khoang sẽ được các vị thần minh nghe thấy tiếng lòng.

    “Được, vậy chơi cái đó.”

    “Yeah!”

    Phùng Tư Nhược kéo Giang Chu, chạy nhanh đến cổng.

    Sau đó, hai người liền mở cửa một khoang rồi ngồi vào trong.

    Theo đu quay khổng lồ quay tròn, bọn họ từ từ đi lên giữa bầu trời đêm, nhìn xuống bên dưới, Thượng Kinh dường như không còn vẻ phồn hoa, ồn ào náo động như mọi khi, dáng vẻ bây giờ của nó giống như một tòa thành cổ xưa và chất phác hơn.

    Lúc này, đôi mắt đẹp của Phùng Tư Nhược còn sáng hơn cả sao trên trời, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, sau đó lại quay đầu, dùng đôi mắt sáng rực của mình mà nhìn Giang Chu.

    Giang Chu sửng sốt một chút, trong thoáng chốc, hắn tưởng mình trở lại kiếp trước.

    Mãi cho đến ba phút sau, hắn mới ý thức được là mình đang ở đâu.

    Nhưng đúng lúc này, Phùng Tư Nhược giơ tay lên, chỉ vào đôi mắt của mình.

    “Sao thế? Phát hiện cái gì à?”

    Phùng Tư Nhược liều mạng lắc đầu, vẫn chỉ vào đôi mắt của mình.

    Giang Chu bỗng nhiên thu nụ cười cà lơ phất phơ của mình, hắn đã hiểu nàng muốn nói gì.

    Nàng đang nói:

    Xem kìa, thưởng thức bầu trời đêm bao la bất hủ, thu tất cả vào trong đáy mắt.

    Giang Chu mỉm cười: “Trong mắt bạn thật sự có xuân và thu, vượt qua tất cả những núi những sông mà mình từng thấy từng yêu.”

    Phùng Tư Nhược biết Giang Chu đã hiểu, hai cánh tay trắng nõn nâng cao hướng lên trời.

    Không ngờ mình đột nhiên thông suốt lại có hiệu quả như vậy?

    Lãng mạn là một thứ rất đơn giản như vậy sao?

    Bản thân mình ngay cả một phân tiền cũng không mất.

    Giang Chu nhịn không được mà bắt đầu cân nhắc.

    Lát nữa đi xuống có nên nói chuyện với quản lý không nhỉ?

    Bảo bọn họ ngày mai lại mở thêm một tiếng nữa?

    Sau đó lại dẫn Sở Ngữ Vi đến đây, để cho nàng cảm động đến khóc!

    

Chương trước
Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3)
Chương 141 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! Chương 142 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (2) Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2) Chương 159 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (3) Chương 160 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! Chương 161 : Cả lớp cùng tắm suối nước nóng? Tôi báo danh! (2)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

1.04308 sec| 2411.219 kb