Chương trước
Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2)
Chương 138 : Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (2) Chương 139 : Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (3) Chương 140 : Bần đạo có thể độ chân khí bằng miệng! Chương 141 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! Chương 142 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (2) Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2)
setting
Chương sau

    Lúc này, Phùng Tư Nhược mặt đầy hoảng hốt mà nhìn màn hình điện thoại di động, nàng đợi lâu rồi mà vẫn không thấy Giang Chu trả lời.

    “Lần sau có được không?”

    “Xin lỗi. . .”

    “Mình không biết cô mình sẽ đến.”

    “Icon ủy khuất ủy khuất ủy khuất.”

    Nàng gửi một đống tin nhắn, nhưng lại giống như đá chìm đáy biển.

    Phùng Tư Nhược không biết, giờ Giang Chu đang rất bận rộn, căn bản không xem điện thoại di động.

    Nhưng mà bây giờ nàng lại rất sợ hãi, nàng cắn chặt môi mỏng, ánh mắt cũng lóe lên ánh nước.

    Nhưng đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen bóng loáng chậm rãi đi đến, cửa xe mở ra, một người phụ nữ tầm 40 tuổi bước xuống xe.

    Người này đội một cái mũ màu đen, đeo găng tay đen, giày cao gót cũng màu đen.

    Cách ăn mặc hết sức khí thế như một quý bà.

    Người này chính là cô của Phùng Tư Nhược, Phùng Y Vân.

    “Tư Nhược? Đang chờ cô à?”

    Phùng Tư Nhược nghe thấy giọng nói này, lập tức nhét điện thoại di động vào túi: “Cô. . .”

    “Đi thôi, cô dẫn cháu đi uống trà.”

    “Ồ!”

    Phùng Y Vân thấy hơi kỳ lạ: “Sao trông cháu không vui vẻ gì hết vậy?”

    Phùng Tư Nhược mím môi một cái: “Không có, hơi nóng.”

    “Vậy sao? Vậy mau lên xe thôi.”

    “Ồ.”

    Phùng Tư Nhược leo lên xe với tâm trạng lo lắng không yên.

    Chiếc Bentley nghênh ngang rời đi, hai cô cháu nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài, lại yên lặng không nói gì.

    Phùng Y Vân đến cùng cũng là một phụ nữ, giác quan thứ sáu vẫn rất mạnh, cô phát hiện, hôm nay cháu gái của mình hơi kỳ lạ.

    Bàn tay con bé vẫn đặt trong túi, không chịu lấy ra.

    Nhưng đây không phải là một động tác đơn giản, vì cô thấy cánh tay của Phùng Tư Nhược rất căng thẳng, giống như đang cầm chặt một thứ gì đó, mãi không chịu thả ra vậy.

    Nhìn hình dáng kia. . .

    Phùng Y Vân xác định, con bé đang nắm chặt điện thoại di động của mình.

    Vì sao lại nắm chặt điện thoại di động của mình?

    Chỉ có một khả năng, con bé này đang chờ điện thoại di động rung lên.

    “Tư Nhược, cháu đang chờ tin tức của người nào sao?”

    Phùng Tư Nhược sợ hết hồn, vội vàng rút tay ra: “Không có.”

    Phùng Y Vân mỉm cười: “Con bé ngốc, từ trước đến giờ cháu cũng không thành thạo chuyện nói dối, lẽ nào cháu không biết sao?”

    “Cháu. . .”

    “Mau nói cho cô biết, tin tức gì mà lại quan trọng như vậy?”

    Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút: “Cháu vừa mới cãi nhau với bạn cùng phòng.”

    Phùng Y Vân hơi sững sờ: “Cháu cũng không phải loại người thích gây sự với người khác mà.”

    “Cô ấy nói cháu câm điếc.”

    “Cái gì? Ai mà lại quá đáng như vậy, mau nói cho cô, cô sẽ bảo trường học đuổi người này ra khỏi trường!”

    “Không cần, cô ấy đã xin lỗi rồi. . .”

    Hai mắt Phùng Y Vân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Thật không?”

    “Ừm, con mua kẹo cho cháu, vừa rồi là cháu đang đợi cô ấy.”

    “Thì ra là như vậy, thôi bỏ đi, nếu đã xin lỗi thì quên đi vậy.”

    Phùng Y Vân biết, cho đến giờ cháu gái của mình cũng không biết nói dối.

    Cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghi ngờ gì.

    Mà trái tim nhỏ của Phùng Tư Nhược thì không khỏi đập thình thịch.

    Đây chính là lần đầu tiên nàng nói dối.

    Chỉ vì muốn giấu diếm người trong lòng mình.

    Cùng lúc đó, trong phòng làm việc.

    Bàn phím màu đen bị gõ rất mạnh, một bản kế hoạch kinh doanh hoàn chỉnh cũng từ từ hiện ra.

    Cùng lúc đó, Hàn Nhu đi đến, thuận tay ném một tờ áp phích lên bàn.

    “Đây là cái gì?”

    “Cái này à? Là quảng cáo nhận được ở trên đường.”

    Giang Chu cầm lên xem một chút.

    Thì ra là phía bắc vùng ngoại thành có một công viên mới, trên này viết ngày 18 tháng 10 sẽ chính thức khai trương.

    Phía dưới cùng còn có một số điện thoại cố vấn đuôi 888.

    Trước hoàng hôn một tiếng.

    Trong trường học bỗng nhiên bắt đầu trở nên náo nhiệt.

    Otaku tỉnh ngủ, dự định đi ra ngoài ngắm các cô em, khoác lác trang bức.

    Đám con gái cũng không sợ ánh mặt trời nữa, đi ra ngoài mua trà sữa uống.

    Cùng lúc đó, Mục Tiêu Tiêu và Chúc Tĩnh Nguyệt chạy nghiệp vụ ở bên ngoài cũng trở về phòng làm việc.

    Trên mặt hai cô gái viết đầy vui mừng, vừa vào cửa liền trực tiếp đi đến chỗ Giang Chu.

    “Ông chủ, bọn tôi đã bắt được nghiệm vụ bên học viện thời trang rồi, lợi hại không?”

    Giang Chu cũng hơi kinh ngạc: “Thật à? Dễ dàng như vậy cơ à?”

    “Chủ nhiệm bên đó rất dễ nói chuyện, hơn nữa còn thường xuyên dùng trang web của chúng ta, cho nên rất hoan nghênh chúng ta mở rộng nghiệp vụ qua bên đó.”

    “Tốt, làm rất tốt, tôi sẽ tính cho hai người một cái công lớn.”

    Hai mắt Mục Tiêu Tiêu sáng lên: “Thật sao? Vậy có được thưởng gì không?”

    “Phần thưởng chính là một cái danh hiệu rất có vinh dự.”

    Chúc Tĩnh Nguyệt mặt không biểu tình, mở miệng nói: “Ông chủ, anh nghiêm túc đấy à?”

    “Ồ, muốn thưởng đúng không? Đây, cầm ăn đi, đừng khách khí, nhân lúc còn lạnh thì ăn nhanh đi.”

    Giang Chu nhặt mấy cái bánh bao chay ở trên bàn đưa cho hai cô gái.

    Đây là bữa trưa Hàn Nhu mua cho hắn, hắn ăn chưa hết.

    Nhân lúc còn lạnh thì ăn đi, chính là bánh bao đã lạnh ngắt rồi.

    Chúc Tĩnh Nguyệt lập tức uể oải: “Ông chủ, anh cũng quá keo kiệt.”

    “Vậy hay là hai người đi qua tổ giao hàng đi, xem có. . . ông anh nào đẹp trai không, nếu có thì mang về chơi hai ngày, sau đó trả lại cho tôi, muốn giày vò thế nào cũng được, thoải mái.”

    “Không cần, bọn tôi không có hứng thú với bọn họ.”

    

Chương trước
Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2)
Chương 138 : Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (2) Chương 139 : Phùng Tư Nhược phát kẹo, có nhớ mình không? (3) Chương 140 : Bần đạo có thể độ chân khí bằng miệng! Chương 141 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! Chương 142 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (2) Chương 143 : Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện! (3) Chương 144 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! Chương 145 : Từ chối người ta thế nào, người ta từ chối lại thế đó! (2) Chương 146 : Suốt đêm không về, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Chương 147 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! Chương 148 : Phùng Tư Nhược lần đầu nói dối! (2) Chương 149 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! Chương 150 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (2) Chương 151 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (3) Chương 152 : Đêm hôm khuya khoắt, mang cô nàng đi đua xe! (4) Chương 154 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! Chương 155 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (2) Chương 156 : Chọc thủng tia ảo tưởng cuối cùng của liếm cẩu! (3) Chương 157 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! Chương 158 : Trừng trị cặn bã nữ, mười bước bẫy hộc máu! (2)
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

1.15617 sec| 2414.031 kb