Giang Chu ho khan một tiếng: “Hay là. . .hai người mang tôi về chơi hai ngày vậy, có được không? Tôi cảm thấy thân thể mình cũng rất tốt đấy.”
Mục Tiêu Tiêu lập tức lùi lại một tiếng: “Không ngờ anh lại là một ông chủ như vậy đấy.”
“Tôi là đang kính dâng cho nhân viên, hiểu không?”
“Thôi bỏ đi, phần thưởng này thà không có còn hơn, chỉ là hình tượng cao lớn đẹp trai của ông chủ trong lòng tôi, bỗng nhiên sụp đổ rồi.”
Giang Chu cũng không đùa hai người nữa, lấy hai cái lì xì ở trong ngăn kéo ra.
Hai cái lì xì đều khá dầy, trong có vẻ không ít.
Mục Tiêu Tiêu và Chúc Tĩnh Nguyệt lập tức sáng mắt lên.
“Cảm ơn ông chủ, ông chủ đẹp trai quá.”
Giang Chu bĩu môi một cái: “Đồ thấy tiền sáng mắt, mau đi tìm người đi phát quảng cáo ở đại học sư phạm và học viện thời trang đi.”
Mục Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Chúc Tĩnh Nguyệt một cái: “Ông chủ, vì báo đáp lòng khẳng khái của anh, hay là anh mang chúng tôi về hai ngày đi?”
“Miễn đi, mang về cũng không có chỗ để, giường nhỏ còn vướng bận, mau đi làm việc đi.”
“Ồ, làm việc thì làm việc.”
Hai cô bé ríu ra ríu rít, vui sướng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Cùng lúc đó, Hàn Nhu đi qua, nguýt Giang Chu một cái: “Chờ em nói cho chị dâu biết, thì anh liền xong đời.”
Giang Chu chợt vỗ bàn một cái: “Anh không hề làm cái gì cả, em đừng hãm hại anh.”
“Hừ, đúng là không làm, nhưng là nghĩ không ít nhỉ?”
“Dĩ nhiên lại nghiêng về phía Phùng Tư Nhược, uổng công anh thương em.”
Hàn Nhu hừ một tiếng, cầm ví tiền nhỏ đi ra ngoài.
“Tan việc, không cần nhìn ông anh trai khốn khiếp nữa, thật sự quá tốt.”
“Ông anh khốn khiếp là mình?”
Giang Chu nói xong, bỗng nhiên ý thức được chuyện của Phùng Tư Nhược.
Nàng đã đi với cô của nàng cả ngày rồi, không biết đã về chưa.
Cô bé kia cho mình leo cây xong mà cũng không biết xin lỗi.
Ủa? Có tin nhắn?
Giang Chu cầm điện thoại di động lên, chợt nhìn thấy mấy tin nhắn cuối cùng của Phùng Tư Nhược.
“Lần sau có được không?”
“Xin lỗi. . .”
“Mình không biết cô mình sẽ đến.”
“Icon ủy khuất ủy khuất ủy khuất.”
Cùng lúc đó, trong một quán trà sang trọng.
Giả sơn dựa bên hồ nước, cá chép nấp bên dưới hồ.
Trong sân nhỏ xinh đẹp còn có tiếng nhạc cổ điển du dương và ưu nhã.
Phùng Y Vân và Phùng Tư Nhược ngồi đối diện nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Có điều, thật ra là một mình Phùng Y Vân đang nói chuyện, tâm sự các loại chuyện trong nhà, hoặc là oán giận vài câu về phương diện làm ăn.
Từ trước đến giờ, Phùng Tư Nhược rất thích hợp đảm đương một nhân vật biết lắng nghe, mặc kệ là ở cùng ai thì nàng sẽ không bao giờ chen lời, mà hết sức chăm chú lắng nghe.
Nhưng mà lần này, hàng mày của Phùng Tư Nhược lại nhíu lại.
“Tư Nhược, cháu có chuyện gì à? Từ khi đến đây thì cháu đã lo lắng không yên rồi.”
“Cô, cháu muốn đi về.”
Phùng Y Vân suýt nữa thì sặc trà: “Ba tháng rồi cháu không gặp cô, lâu như vậy mà cháu không nhớ cô à?”
Phùng Tư Nhược yên lặng một chút: “Cô, đưa cháu về trường đi, được không?”
“Cháu. . .”
“Cháu thật sự muốn về trường. . .”
Phùng Y Vân đặt chén trà xuống, khẽ thở dài một cái: “Cô biết rồi, cô sẽ đưa cháu về.”
Thế giới này không có ai ngăn căn được Phùng Tư Nhược làm nũng.
Bởi vì cái biểu cảm điềm đạm đáng yêu, và giọng nói mềm mại kia quả thực quá có sức sát thương.
Cứ việc Phùng Y Vân không biết vì sao Phùng Tư Nhược lại nhất định phải quay về, nhưng vì để cho cháu gái vui vẻ, cô cũng đành phải gọi tài xế đến.
Khi Phùng Tư Nhược về đến đại học Thượng Kinh, mặt trời đã khuất núi, đổi thành ánh trăng treo trên bầu trời.
Phùng Tư Nhược lập tức chạy đến phòng làm việc, nhưng sau khi đến nơi thì phát hiện nơi đó đã đóng cửa.
Sau đó, nàng liền chạy đến căn nhà nhỏ kia, nơi này thì vẫn chưa đóng cửa, phòng in ấn vẫn đang làm việc.
Nhưng toàn bộ căn nhà nhỏ này, cũng chỉ có một mình Tô Nam đang in quảng cáo.
“Bạn học Phùng, bạn làm sao vậy?”
Phùng Tư Nhược ngây ngốc nhìn Tô Nam: “Bạn học Tô, Giang Chu đâu?”
Tô Nam hơi sững sờ: “Mình không thấy, chắc là đang ở bên phòng làm việc.”
“Không có.”
“Vậy chắc là trở về ký túc xá rồi.”
Phùng Tư Nhược gật đầu, lại chạy ra khỏi căn phòng nhỏ.
Trưa hôm nay, tin nhắn cuối cùng của Giang Chu khiến cho nàng có một loại cảm giác lo lắng, nói để cho nàng tùy tiện, nói mình muốn làm việc.
Nàng cảm thấy, nhất định là Giang Chu đã giận nàng.
Phùng Tư Nhược dừng lại, thở hổn hển một chút.
Chiếc mũi ngọc tinh xảo dưới đôi mắt đẹp đã có một ít mồ hôi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng lên.
“Mình về rồi.”
“Bạn đang ở đâu?”
“Icon ủy khuất ủy khuất ủy khuất.”
Ngón tay Phùng Tư Nhược tung bay, gửi liền ba tin nhắn cho Giang Chu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của nàng cũng vang lên hai tiếng tinh tinh.
“Đến cổng trường chờ mình.”
“Mình mang bạn ra ngoài chơi.”
Phùng Tư Nhược dừng bước chân lại, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động.
Sau khi xác định đó không phải ảo giác của mình, nàng liền vội vàng chạy ra cổng trường học.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo