Giang Chu ngủ hai tiếng, cơn uể oải cuối cùng cũng trôi qua.
Hắn đi rửa mặt, rồi dạo bước đến phòng làm việc.
Người phụ trách tổ giao hàng Lữ Cường đã chờ Giang Chu ở đây.
Anh ta vừa nhìn thấy Giang Chu liền đi đến trước mặt.
“Ông chủ, tôi có chuyện phải báo với anh.”
Giang Chu ngồi xuống móc điếu thuốc ra: “Có chuyện gì? Muốn hẹn hò, không đi làm thêm nữa? Tháng lương cuối cùng cũng có thể không cần luôn à.”
Lữ Cương lập tức dâng lửa lên: “Không phải chuyện này, mà là chuyện người bên ngoài đặt đồ ăn online.”
“Lại nữa? Chuyện gì?”
“Ừm, tháng trước cộng lại chỉ có hai đơn, tôi thấy nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, cho nên liền đi giao hàng.”
Giang Chu gật đầu: “Không cần đắc tội với khách hàng, điều này anh làm rất tốt.”
Lữ Cường gật đầu một cái: “Nhưng vấn đề ở đây là, hôm nay cô ấy lại đặt hàng nữa.”
“Lại là có ý gì?”
“Tháng này chúng ta nhận được tổng cập bốn đơn đặt hàng từ bên ngoài khu đại học, trong đó có ba đơn của một người tên là Doãn Thư Nhã.”
Giang Chu nhíu mày lại: “Ngày hôm nay có đặt không?”
Lữ Cường gật đầu: “Ngày hôm nay cũng đặt, địa chỉ lần sau lại xa hơn lần trước.”
“Còn đổi địa chỉ à? Quấy rối à? Hạng mục này của tôi là hạng mục mới, cũng không có người cùng ngành mà.”
“Tôi muốn hỏi xem là, nếu như sau này cô ấy lại đặt hàng, thì chúng ta có đi giao hàng hay không?”
Giang Chu suy nghĩ cẩn thận một chút.
Đổi địa chỉ giao hàng, còn một cái xa hơn một cái, chuyện này nhìn qua thì không có vấn đề, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng.
“Lữ Cường, đơn hàng hôm nay anh đã đi giao chưa?”
Lữ Cường gật đầu: “Đã sắp xếp người đi giao rồi, có lẽ cũng sắp về rồi.”
Giang Chu suy tư một chút: “Vậy anh từng đi giao chưa?”
“Đơn đầu tiên của cô ấy, chính tôi là người đi giao.”
“Vậy anh nói tình hình của cô ta cho tôi nghe một chút, khi anh đi giao hàng thì đã nhìn thấy những gì?”
Lữ Cường sắp xếp lại lời nói một chú: “Cô ấy ở trong một căn biệt thự màu xám tro, còn có hồ bơi, dáng người rất đẹp, còn chưa đến 30 tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất.”
Ừng ực!
Giang Chu lau nước miếng, suýt nữa thì để nó rơi xuống áo.
“Cho nên, đó là một phú bà?”
“Điều này thì tôi cũng không biết.”
Giang Chu gật đầu: “Nếu ngày mai cô ta lại đặt hàng, thì anh nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi giao.”
Lữ Cường nghe thấy nhất thời lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Người ông chủ này cũng quá không biết xấu hổ.
Vừa nghe thấy người ta là một phú bà rất xinh đẹp, thì lập tức muốn đi giao đồ ăn luôn rồi?
“Móa, vì sao anh lại dùng ánh mắt đó để nhìn ông chủ của mình?”
“Ông chủ, tôi đang nghĩ là, ngài thật sự là anh tuấn thần võ.”
Giang Chu vỗ vỗ bả vai của anh ta: “Tôi là muốn đi thăm dò, xem có phải cô ta muốn quấy rối gây sự hay không.”
Lữ Cường lập tức gật đầu: “Ông chủ, anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung với người khác đâu.”
“Ừm, vậy còn tạm được, đi thôi.”
“Được rồi ông chủ.”
Lữ Cường lập tức đẩy cửa, leo lên xe rời đi.
Mà Giang Chu thì cau mày, chìm vào suy tư lần nữa.
Hắn cũng không có hứng thú quá lớn với phú bà, bởi vì hắn không tin có ai dám tự xưng mình là phú bà ở trước mặt Phùng Tư Nhược.
Hắn lo là mục đích của người này, hạng mục của hắn hiện giờ vẫn chỉ là đứa trẻ ở trong tã lót.
Nhất là trước đại hội đầu tư thì phải lẩn tránh tất cả những nguy hiểm chung quanh.
Một lần hai lần đặt hàng thì có thể xem là người đặt hàng bình thường, nhưng ngày nào cũng đặt, mà lại còn đổi địa chỉ, vậy chuyện này lại không đúng rồi.
Người này tiếp cận trang web, nhất định là có mục đích.
Cho nên hắn muốn đến cửa thăm dò một chút, nhìm xem rốt cuộc người này có mục đích gì.
Trực giác nói cho hắn biết, trong này nhất định có chuyện mờ ám.
Giang Chu lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Đến giờ hẹn Phùng Tư Nhược đi dạo phố rồi nhỉ?
Tinh tinh, đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Chu cũng reo lên, ảnh chân dung của Phùng Tư Nhược đang nhảy lên không ngừng.
“Mình không đi nữa.”
Giang Chu hơi sững sờ: “Tại sao lại không đi nữa rồi? Không phải đã hẹn đi dạo phố rồi sao?”
Phùng Tư Nhược gửi một icon ủy khuất: “Cô mình đến thăm mình.”
“Ừm, mình biết rồi.”
“Đừng tức giận, được không nha?”
Phùng Tư Nhược gửi xong lời này, lại gửi thêm vài icon ủy khuất.
Giang Chu nhìn điện thoại di động, khẽ thở dài một cái.
Bây giờ mình vẫn không thể nghênh ngang đi gặp người Phùng gia.
Bởi vì chỉ có làm như vậy, tương lai mình mới có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Vì vậy, hắn nhanh chóng gõ chữ, trả lời Phùng Tư Nhược.
“Mình giận rồi, sau này không tiếp tục gọi bạn ra ngoài chơi nữa.”
“Không được!”
“Tùy bạn, mình không nói nữa, làm việc đây.”
Giang Chu ném điện thoại di động lên bàn, tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch dùng để trình diễn việc kinh doanh của mình.
Cùng lúc đó, trước cửa ký túc xá nữ.
Ánh nắng giữa trưa khá là chói chang, rất ít sinh viên đi ra ngoài, ngay cả mấy cặp tình nhân cũng đã trốn vào mấy nơi râm mát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo