Editor: Trâm Rừng

Phù An An liếc nhìn Thạch Nghi Thải, chân mày hơi nhíu lại, “Cô là một gà yếu, cái này thì có gì mà đáng cười? Có tin tôi đổi cô thành người khác không hả?”

Nói xong cô đem ánh mắt nhìn về phía hai cô gái khác đang ở cùng nhau. Hai cô gái nhìn vào ánh mắt của cô rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt về phương hướng khác. Nhìn hành động của Phù An An còn có tiền án cướp đồ, chỉ cần hai cô gái này không bị ngốc sẽ không nguyện ý thay đổi.

"Nếu không phiền, để tôi đến đi." Tào Bảo Sơn, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu hói bước tới nói.

Đồng thời, hắn ta còn liếc nhìn Phù An An vài lần. Cô gái nhỏ này có một tính khí bạo lực nhưng cô ấy xinh đẹp. Hơn nữa hắn ta là một đại nam nhân còn đánh không lại một cô gái nhỏ sao?

Lông mày của Phó Ý Chi nhỏ bé không thể nhận ra nhíu một cái.

Thạch Nghi Thải khóe miệng hơi hơi câu lên, “được a, tôi nhường giường của tôi cho anh.”

“Giường của cô chắc chắn phải nhường ra.” Phù An An gật gật đầu, phách lối liếc nhìn hai người bọn họ, “nhưng tôi cũng sẽ không chọn một ông chú trung niên bị hói đầu nha.”

Tào Bảo Sơn nghe vậy sắc mặt đen lại.

Phù An An bỏ qua hắn ta, đưa mắt nhìn quanh nhóm người, cuối cùng dừng lại ở trên người của Phó baba, “Anh đi, lát nữa chuyển qua đây ngủ với tôi." Trong mắt người khác, Phù An An chỉ tìm được người đẹp trai nhất cho mình.

"Tuổi còn trẻ không nghĩ tới lại vô sỉ như vậy!" Thấy vậy, Tào Bảo Sơn càng không nhịn được mở miệng chỉ trích.

“A.” Thạch Nghi Thải chế nhạo, "Thật sự không biết xấu hổ!"

Phù An An lông mày nhíu lại, “có phải muốn ăn đòn đúng không?”

Lời vừa dứt, hai bên lại chuẩn bị đánh nhau. Cuối cùng, một người hòa giải bên thứ ba đã xuất hiện. Đới Đại Hải tách hai bên ra, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành thật thà, khuyên giải hai bên "Nếu mọi người đã tiết lộ thân phận, từ nay về sau đều là đồng đội. Mấy ngày sắp tới nếu có vấn đề gì, có thể phụ một tay liền phụ một tay, không nên đả thương hòa khí.”

Có Đái Đại Hải đứng ra, mấy người còn lại cũng nhao nhao đứng ra khuyên can. Hiện tại không rõ tình huống, đấu tranh nội bộ không có ý nghĩa. Hai bên cuối cùng đã được thuyết phục để tách ra.

Phù An An liền nghiêm mặt mang theo Phó baba vừa mới đổi được đi vào phòng, đóng cửa lại liền cười.

"Vui vẻ như vậy?" Phó Ý Chi ngồi ở một bên nhìn cô. Mới vào game có một ngày mà đã tự mình gây thù chuốc oán với hai người, ai không biết cứ tưởng cô nhặt được tiền.

“Hừ hừ.” Phù An An gật gật đầu, cái vòng chơi này hung hãn ngay từ đầu cũng rất có giá trị.

Đầu tiên là thiết lập nhân vật, nhìn phản ứng của bọn hắn, vũ lực mạnh mà ngu ngốc làm cho bọn họ phải đứng hình.

Thứ hai, cô có lý do chính đáng kéo Phó Nhất Chi về, ít nhất bây giờ sẽ không ai nghi ngờ trước đây bọn họ từng có quen biết với nhau.

Điều quan trọng nhất là xác định danh tính của mười người chơi. Kỳ thực ngay từ đầu cô cũng không xác định được thân phận của những người chơi, rất có thể Cát giáo sư và trợ giảng đều là người chơi bình thường, dù sao mọi người đã đây cùng nhau. Nhưng bây giờ có thể xác định , 10 người chơi chính là 10 cái học sinh.

Khi đó sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn cho bước tiếp theo là tìm người chơi chia bài chính thức. Như cô được biết từ vòng chơi trước, mỗi vòng trò chơi can thiệp đều có một người chia bài chính thức, với lợi thế tuyệt đối, người chia bài chính thức sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính của mình vào ngày đầu tiên.

(trò chơi can thiệp, quan hệ hay giao thoa là cùng một cái. Vì từ nó gần đồng nghĩa mình khó nhớ quá nên dùng từ rất lung tung, mọi người bỏ qua cho. )

0.55082 sec| 2384.57 kb