Editor: Trâm Rừng

Thôn trưởng đã sớm mang theo mấy cái quần chúng ở phía dưới chờ. Nhìn thấy bọn họ đến, khuôn mặt già nua như lá cây khô kia cười ra những nếp nhăn, “Cát lão sư, xin chào.”

“Anh là Mạc thôn trưởng đúng không.” Cát giáo sư thân thiện tới gần bắt tay với ông ấy, “Mấy ngày sắp tới phải làm phiền mọi người rồi.”

Đi theo thôn trưởng vào thôn, thôn này không lớn lắm. Những ngôi nhà được xây dựng một cách có trật tự, giống như một hình bát giác. Mái nhà đều rất thấp, rêu đen mọc trên những bức tường vôi, bên cạnh là nhiều lán đơn sơ dựng bằng gỗ. Chiếc lán đơn sơ là nơi nhốt gà, vịt, gia súc, hễ đi ngang qua là ngửi thấy mùi phân nồng nặc.

Một ngôi làng cũ kỹ và lạc hậu. Điểm đặc biệt nhất ở đây là những tấm gương ở khắp mọi nơi. Trên ô cửa sổ, trên góc tường, trên cánh cửa gỗ... Những chiếc gương đồng kiểu cổ, lớn nhỏ, mới cũ đều được đặt bên ngoài.

Người trong thôn phần lớn đều là người lớn tuổi, phần lớn đều đang ngồi ở cửa nhà, cầm một cái khăn không rõ màu sắc lau chiếc gương đồng bên cạnh.

"Những chiếc gương đồng này được đặt ở đây thật đáng tiếc, mọi người có bao giờ nghĩ đến việc làm một số đồ thủ công mỹ nghệ rồi bán chúng không?" Giáo sư Cát nhìn những chiếc gương đồng tinh xảo, rồi nhìn sự lạc hậu của ngôi làng, chủ động hỏi.

Nghe vậy, lão thôn trưởng lắc đầu: "Giám thôn chúng tôi làm những tấm gương này là vì truyền thống, không nghĩ tới lấy ra mua bán. Ngày thường chúng tôi đều tự cung tự cấp.”

"Ồ." Cát giáo sư gật gật đầu. Có lẽ chính vì thái độ bằng lòng với tình trạng hiện tại, không tìm hư danh nên họ mới ẩn mình được thế gian cho đến tận bây giờ, hoàn toàn giữ được nét văn hóa gương đồng như trước đây.

“Tốt, chúng ta đã đến.” Trưởng thôn dẫn bọn họ dừng lại trước một gian nhà thấp, hướng bên trong gọi lớn hai tiếng, một thanh niên từ bên trong đi ra.

"Đây là cháu trai của ta, Mạc Vũ, chỉ có một mình hắn ở nhà, mấy ngày tới Cát tiên sinh và mọi ngươi sẽ ở lại nơi này." Bàn giao xong mọi việc, thôn trưởng liền rời đi.

Mạc Vũ nhìn một đoàn người, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Mọi người mời vào đi, nhà của tôi tổng cộng có bảy gian phòng, ngoại trừ phòng ngủ của tôi, mọi người có thể tùy ý lựa chọn phòng còn lại."

Nghe vậy, tất cả mọi người cũng không khách khí, đồng loạt tiến vào. Ngoài nơi ở của NPC, có sáu phòng để họ lựa chọn. Giáo sư Cát và trợ giảng ở cùng một phòng, còn những người khác chia từng cặp ở với nhau.

Phù An An được xếp vào cùng phòng với một cô gái khác. Hai người vừa vào phòng, cô gái liền ném chiếc ba lô trên lưng, nằm trên giường thở dài nói: "A, đi bộ cả ngày mệt quá!"

Giả bộ làm NPC rất giống nha. Phù An An liếc cô ấy một cái, không nói gì, đứng ở cửa đánh giá căn phòng. Cửa sổ ở đây rất nhỏ, chất liệu không phải thủy tinh, mà là loại giấy dầu thời cổ đại. Thông sáng không tốt vì thế mà ánh nắng buổi chiều không tệ vẫn tối om. Kéo theo trong phòng có chút hơi ẩm, các góc tường hơi móc meo.

May mà trong phòng có đèn. Chiếc đèn thủy tinh hình pha lê kiểu cũ tỏa ánh sáng vàng vọt ở trên đầu chiếu sáng cả không gian tối om.

Bên trong phòng không lớn lắm, hai cái giường đơn cơ hồ chiếm hết không gian. Ngoài hai chiếc giường, đồ trang trí thêm có lẽ là chiếc tủ gỗ nhỏ và mấy chiếc gương đồng treo trên tường.

Không giống như những thứ ném ở bên ngoài, bề mặt của những chiếc gương đồng này được đánh bóng đến lóe sáng và có thể phản chiếu rõ ràng những hình ảnh trên đó.

Phù An An lấy ra một mảnh vải, che mặt trước của một chiếc gương nhỏ, sau đó tháo xuống xem, mặt sau của chiếc gương được khắc các hoa văn côn trùng, cá, chim và động vật.

0.36611 sec| 2389.391 kb