Editor: Trâm Rừng

Bình an vô sự trải qua ngày đầu tiên. Điều này tốt hơn rất nhiều so với vòng chơi trước.

Dưới sự đốc thúc của trợ giảng, mọi người dậy từ sáng sớm. Giáo sư yêu cầu mọi người bắt đầu phân chia công việc ngay bây giờ và thu thập thông tin về văn hóa gương đồng ở Giám thôn.

Một nhóm bốn người. Không người nào nguyện ý cùng tiểu bá vương một tổ, cuối cùng Phù An An nhân tiện Phó Ý Chi liền lẻ loi.

“Vậy thì tôi và Phó soái ca một tổ thôi.” Phù An An cà lơ phất phơ nói. Nếu cô đủ cao, bây giờ cái tay của cô thể leo lên vai của Phó Ý Chi.

Trong vài người, Thạch Nghi Thải có thù với cô nhất liếc nhìn Phù An An một cách ác ý, rồi mỉm cười với Phó Ý Chi, “Phó An ca nếu như không ngại, hoan nghênh tới tổ của chúng tôi. Nhiều người cùng một chỗ hoạt động sẽ an toàn hơn một chút.”

“Không cần.” Phó Ý Chi lạnh lùng đáp lại hai chữ. Thực hiện độ lạnh cao đến cùng.

Phù An An nhướng mày nhìn cô ta, "Ý của ngươi là hoài nghi cao thủ thông quan năm vòng như ta không thể làm gì sao?"

“A.” Thạch Nghi Thải cười lạnh một tiếng, mang theo ba người trong tổ của cô ta rời đi.

Nhóm bốn người khác do Đái Đại Hải dẫn đầu cũng rời đi từ sớm, chỉ còn lại Phù An An và Phó Ý Chi.

“Đi sao?” Phó Ý Chi đứng tại chỗ nhìn cô.

“Đương nhiên muốn đi rồi.” Cô ấy nói rồi treo máy ảnh lên ngực đi ra ngoài.

Ngôi làng nhỏ vào buổi sáng mang theo chút sương mù. Các ống khói đang bóc lên khói trắng, tiếng gà gáy chó sủa vang lên trong từng ngôi nhà của thôn dân. Tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Hôm qua cô không để ý nhưng hôm nay đi dạo quanh thôn, Phù An An đột nhiên phát hiện ra một điều. Mặt sau của những chiếc gương này là khác nhau, nhưng mặt trước được chia thành hai loại.

Một loại không có đánh bóng, mơ hồ không rõ.

Một loại trong suốt, giống như một tấm gương thủy ngân.

Hơn nữa các hộ gia đình đều ngầm ăn ý với nhau, không chỉ có treo trước cửa nhà mà tất cả gương treo trên cửa đều không được đánh bóng.

"Phó ca, anh có biết tại sao lại treo gương trên cửa không?" Phù An An dừng lại bên đường ngẩng đầu lên đặt một câu hỏi.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì gương có tác dụng phản quang, trong phong thủy dân gian có thể dùng để trấn tà.” Phù An An chỉ vào một dãy cửa có treo gương xung quanh, nhỏ giọng nói với anh: “Người ta nói nếu treo nó trên cổng có thể phản xạ lại tà khí hoặc sát khí đi thẳng vào cửa, để ngăn cho không khí trong nhà không bị ô nhiễm. Anh nghĩ xem tại sao những chiếc gương mà những người này sử dụng để xua đuổi tà ma đều là những chiếc gương mờ chứ không phải gương bóng?"

Hai người đang thì thầm thì cánh cửa bên cạnh được mở ra. Chủ nhân bên trong mặt không chút thay đổi nhìn hai người bọn họ, "Các ngươi muốn làm gì?"

"Xin chào, chúng tôi đến đây để thực hiện một cuộc khảo sát về văn hóa gương đồng.” Phó An An lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Chúng ta muốn biết mỗi nhà làm ra gương đồng có gì khác nhau, xin ngài cho chúng tôi mượn một cái gương đồng được không?"

Nghe vậy, người đàn ông vội lấy một chiếc gương đồng ở trong nhà đưa cho họ: “Ta cho các ngươi, các ngươi không cần trả lại”.

Phù An An nhận lấy, vội vàng nói lời cảm ơn rồi thản nhiên liếc nhìn nó --- vẫn là loại được đánh bóng đến mức có thể soi rõ hình dáng.

Dựa vào lý do này, họ đã hỏi một số gia đình khác. Rõ ràng, có rất nhiều gương ở cửa, nhưng không có ngoại lệ, tất cả những chiếc gương mà hai người nhận được đều là loại có thể soi rõ bóng người. Một hoặc hai lần có thể coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tất cả đều như vậy... đó không còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa.

Tại sao tất cả họ đều tặng chiếc gương đẹp này?

Cặp sách của hai người suýt nữa không chứa hết những chiếc gương này, Phù An An vừa nghĩ vừa miễn cưỡng kéo khóa ba lô lại.

Vừa định cầm lên, một bàn tay từ trên trời giáng xuống. Phó baba, lão nhân gia ông ta thế mà muốn giúp cô xách ba lô! Mấy chuyện này không phải là việc cô nên làm sao?

Phù An An trước tiên sững sờ tiếp đó vội vàng đuổi theo, “Phó Ca, loại này chuyện vặt vãnh này nên để cho tôi làm đi.”

“Tiểu bá vương lại đi xách ba lô cho tùy tùng hả?”Phó Ý Chi lạnh nhạt nói. Một tiếng tiểu bá vương này nghe như thế nào cũng giống như tiểu vương bát.(Con Rùa Rụt Cổ)

0.50466 sec| 2392.508 kb