Editor: Trâm Rừng
Ăn sáng với hơn mười người, bị chia làm hai bàn.
Sau khi mọi người đã yên vị, họ đang đợi giáo sư Cát và trợ giảng. Hôm nay hai người bọn họ không chỉ có đến muộn, hơn nữa đi ra ngoài cũng chỉ có một mình trợ giảng.
“Cát giáo sư đâu?” Mọi người nghi ngờ hỏi.
"Giáo sư có chút không thoải mái, mọi người không cần chờ." Trợ giảng giải thích như thế này.
Người chơi chỉ hỏi một cách tùy ý, thực sự không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với giáo sư. Ăn điểm tâm xong, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng.
Bây giờ là chín giờ sáng.
Những người dân làng bên ngoài đang cho gia cầm ăn, con chó đen lớn bị trói vào cửa đang gật gù đắc ý quay vòng dưới chân chủ nhân của nó. Thấy một nhóm người đến gần, con chó lớn chợt ngửi thấy mùi gì đó, cụp lại đuôi, trốn sau lưng dân làng rồi sủa mấy người đ ingang qua. Dân làng nhanh chóng tóm lấy con chó lớn, kéo dây và nhốt nó trong nhà.
Tào Bảo Sơn đi ở phía trước nhổ vào cửa, "Chó chết." Từ trước đến nay, hắn ta không thích những động vật như mèo chó này. Những người khác nhìn vào dáng vẻ thô lỗ của hắn ta cau mày, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Hôm nay vẫn phân đội giống như ngày hôm qua. Phù An An và Phó Ý Chi đi thẳng đến tấm gương lớn ở trung tâm làng.
Bởi vì ngày hôm trước có người xông vào nên ở đây đã bị vây lại. Vành đai cách ly làm bằng những dải vải đỏ được buộc vào cọc tre và có vòng tròn bao quanh, hai người dân cầm cuốc ngồi bên trong dải vải đỏ nhìn họ đi tới không rời mắt.
Có vẻ như một khi Phù An An và những người khác đi vào, dân làng sẽ chào đón họ bằng một cái cuốc. Thực sự không cho thương lượng một chút nào cả.
"Quên đi, đi thôi." Phó Ý nhẹ nhàng nói, bây giờ lãng phí thời gian ở đây cũng vô ích, "Lần khác đến."
hù An An lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, lần khác tới chắc chắn là vào ban đêm. Hai người không có nhìn chằm chằm vào nơi này nữa mà quay người đi hướng những nơi khác trong thôn.
Hai bên đường, vẫn như cũ không thiếu thôn dân ngồi ở cửa. Hai ba cái tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, còn có người ôm kim khâu dệt áo len. Thấy hai người đến, bọn họ liền lập tức ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm cho đến khi hai người bọn họ rời đi.
"Tại sao tôi cảm thấy hình như họ đang nói về chúng ta vậy?" Phù An An quay lại phía sau nhìn một chút. Trò chơi này rất thực tế, giống như một số phụ nữ trung niên ở nông thôn thích ngồi nhiều chuyện với nhau.
Hơn nữa hai người vừa đi đến sẽ ngừng nói chuyện phiếm. Có cái gì mà bọn họ không thể nghe được sao? Chỉ có những người chột dạ mới hành động như thế!
Phù An An sờ lên cằm của mình, “tôi cảm giác cái thôn này muốn làm chuyện gì đó có lỗi với chúng ta vậy.”
Phó Ý Chi liếc nhìn cô sau đó đưa tay ra chỉnh đầu cô ngay thẳng về phía trước, “Trong lòng suy nghĩ là được rồi, không cần phải quay đầu lại.”
Hai người rẽ vào một con hẻm khác. Trong ngõ nhỏ, âm thanh những đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ truyền đến rất rõ ràng.
Nhìn về phía có tiếng động là một cây liễu hai người ôm không xuể. Có hai con chó lớn bị trói dưới gốc cây lớn, những con chó lớn nằm dưới gốc cây thè lưỡi, ngồi xổm bên cạnh là mấy đứa trẻ bảy tám tuổi nhưng vẫn còn mặc quần yếm.
Điều này khiến Phù An An nhớ đến thông tin mà Đái Đại Hải "không vụ lợi" chia sẻ với mọi người ngày hôm qua. Nó phải được biết đến từ miệng của một nhóm trẻ em.
Nghĩ vậy, cô đến gần nhóm trẻ này rồi mua chuộc chúng bằng một cây bút. “ Mấy bạn nhỏ, các em có biết cái trò chơi “mời xem” không?” Phù An An hỏi thăm.
“Biết a.” Đứa trẻ cầm bút, vừa viết vừa vẽ trong tay, đồng thời còn giới thiệu quá trình chơi trò chơi “mời xem”, điều này giống hệt như những gì mà Đái Đại Hải đã nói ngày hôm qua.
“Giám Thần...... Là thần gì vậy?”
“Chính là gương thần ở trung tâm của thôn đó!.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo