Editor: Trâm Rừng
Phó An An ngồi đối diện gặm khoai lang luộc, nghe trưởng thôn nói có chút kỳ quái. Tại sao phong tục và truyền thống không thể đem ra kiếm tiền? Mục đích của việc làm rất nhiều gương trong làng bất chấp chi phí là gì? Vẻn vẹn chính là vì muốn soi gương sao?
Phù An An nghĩ trong lòng, nhân tiện nhìn xung quanh. Khắp nơi trong nhà trưởng làng cũng có gương. Hơn nữa, một số gương hướng về phía sinh viên và giáo sư của họ, nhưng trưởng thôn và một số người trong thôn hoặc là ngồi né đi hoặc là ngồi xéo với cái gương.
Là trùng hợp sao? Phù An An ngẩng đầu lên nhìn vào gương đối diện với cô, trong đó phản chiếu rõ ràng diện mạo của chính cô. Chiếc gương không có gì khác thường. Nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ giữa trò chơi này và chiếc gương, cho dù không có gì bất thường, nó vẫn khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
“Ăn no chưa?” Phó Ý Chi đột nhiên quay đầu hỏi. Phù An An thả xuống khoai lang luộc gật gật đầu.
"Giáo sư, chúng tôi ăn no rồi, muốn ra ngoài đi dạo." Phó Ý Chi đứng dậy, bình tĩnh nói.
"Hả? Đi thôi." Giáo sư Cát gật đầu, rồi nói thêm vài lời, “Đừng chạy lung tung, cũng đừng đập vỡ gương đồng mà thôn dân đặt ở bên ngoài.”
Được sự đồng ý của thầy, cả hai ra ngoài.
Phó Ý Chi nhìn Phù An An, "Cô đã tìm thấy gì?"
Phù An An lắc đầu, "Tôi phát hiện một chuyện nhưng vẫn không xác định." Cô vừa định nói cho anh suy đoán của mình thì có vài người lần lượt bước ra.
Người chơi tất cả đều đi theo ra. Đái Đại Hải đi đầu nhìn hai người họ, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Ăn xong rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo. Muốn đi cùng không?”
Nghe vậy, Phù An An liếc mắt nhìn mấy người, "Ừ." Cô đi phía trước chắp tay sau lưng, tỏ ra khí thế của một lão đại.
Đường ở trong thôn tất cả đều là đường đất, mặt đất gập ghềnh, còn có một số rác rưởi. Gà vịt kêu quang quác. Đi ngang qua những nhà có nuôi chí thì những con chó này càng sủa to hơn.
Người ở đây, nhà nào nhà nấy, đều thích ăn cơm ngoài cửa, nhìn mấy người bọn họ đều đưa mắt tò mò.
Phù An An cũng đang đánh giá bọn họ. Phần lớn họ là người trung niên và cao tuổi, thanh niên chỉ chiếm 1/4 tổng dân số, trẻ em lại càng ít hơn. Nhìn những người trong thôn này, Phù An An chợt nhớ đến những kiến thức mà cô đã học ở trường trung học cơ sở.
Chỉ có một trăm người trong làng. Sau bao nhiêu năm kết hôn, những người này ít nhiều cũng là họ hàng thân thiết phải không? Nhưng những đứa trẻ này đều trông bình thường. Có chút kỳ quái.
Nhưng lạ hơn nữa là ngay trung tâm của làng. Nền bùn ở đây rõ ràng đã được chăm sóc kỹ lưỡng, phẳng lì như nền bê tông. Ngoài ra còn có một chiếc gương tròn bằng đồng có đường kính hai mét khảm trên mặt đất. Xung quanh là khắc hình dã thú có răng nanh vuốt, trông vô cùng dũng mãnh, mặt trên rất sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng bầu trời cùng đàn chim bay lượn.
Có người muốn lại gần, cách gương đồng hai mét đã bị người trong thôn ngăn lại, “Đây là thần kính thủ hộ của Giám thôn chúng tôi, các người không thể tới gần.”
Thế mà bị ngăn cản. Phù An An nhìn người chơi bị xua đuổi, đưa cổ dài hướng về cái gương lớn nhìn chừng mấy lần.
Nó rất sáng và rất rõ ràng. Các cạnh của gương cũng đã được đánh bóng sáng, vì vậy cô không thể biết nó có niên đại bao nhiêu, nhưng nó đã được bảo dưỡng vô cùng tốt.
Họ ở lại đây khá lâu khiến dân làng không hài lòng lắm. Mỗi người chơi điều hiểu đạo lý chớ vì cái nhất thời mà mất khôn ngoan, mọi người không hẹn mà cùng tản ra. Chọc giận NPC không phải một lựa chọn sáng suốt, muốn nhìn tấm gương này, phía sau có rất nhiều cơ hội.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo