Editor: Trâm Rừng

Nghe vậy, Phó Ý Chi khẽ mỉm cười, đưa tay nhéo mặt Phù An An, "Càng ngày càng gian xảo."

“Cái này gọi là thông minh.” Phù An An tránh ra khỏi tay của anh, nghĩ đến tình huống lần trước khi chơi trò chơi can thiệp, nghiêm túc nói bổ sung, "Hơn nữa, loại trò chơi này không đơn giản chút nào, đặc biệt quỷ quyệt! Nó khác với các trò chơi sáng tạo ở chỗ nó không có một khoảng thời gian an toàn, mọi người có thể chết ngay từ ngày đầu tiên. Tôi chỉ nói những lời đó để giả vờ làm một kẻ ngốc.

"Ừm." Phó Ý Chi gật đầu, bắt đầu quan sát bốn phía gian phòng. Bốn phía đều treo tấm gương trang trí, không khác biệt với căn phòng mà lúc trước anh đã ở.

"Cô đã nhận được một gợi ý cho trò chơi đúng không?"

“Lấy người làm gương?” Phù An An thốt ra.

Thấy vậy Phó Ý Chi khẽ gật đầu, anh đã hiểu. Những người chơi chia bài chính thức đều lấy được nhắc nhở giống nhau.

"Gợi ý trò chơi chỉ dành cho những người chơi chia bài chính thức." Phù An An nhớ quy tắc quan trọng này nên nhanh chóng bổ sung cho Phó Ý Chi, “Anh tuyệt đối đừng để lộ ra.”

Nghe được Phù An An giới thiệu, Phó Ý Chi không khỏi nhếch lên khóe môi, "Có tiền đồ."

“Có ngài dạy bảo nên mới được!” Phù An An hướng về phía Phó Ý Chi thổi phồng thương nghiệp một hồi, tiếp đó bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm manh mối khác.

Có tổng cộng bảy tấm gương trong phòng. Ngoại trừ mảnh đã được gỡ bỏ trước đó, phần còn lại đều được treo trên tường của căn phòng. Đối với những chiếc gương đồng còn lại, hoa văn ở mặt sau đều giống nhau, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện không có chiếc gương nào có kiểu dáng giống hệt nhau.

Vẻn vẹn chỉ có những thứ này tấm gương nên cũng nhìn không ra bí mật gì. Ngoại trừ gương, đáy giường, tường và tủ, cô đều tìm kiếm rất kỹ, nếu có điều kiện, thậm chí Phù An An còn muốn đào một mảnh sàn nhà lên để xem.

Một bên khác, những người khác cũng đang nghiên cứu những tấm gương này.

Trương Hiểu Miểu vừa quan sát tấm gương vừa nói chuyện với bạn cùng phòng đang ở bên cạnh, "Dao Dao, cô có biết Phù Tiểu Viên là ai không, nhìn qua thật kiêu ngạo."

“Không biết.” Lý Dao thản nhiên đáp, ngồi ở bên cạnh cô, cũng soi gương, "Cô ta cao ngạo như vậy, vừa vào đã đắc tội hai người chơi, cho nên cô ta có chút ngu xuẩn."

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Trương Hiểu Miểu gật đầu, dùng ngón tay chạm vào hoa văn ở mặt sau của gương đồng, "Bất quá, cô ta cũng là một người chơi chia bài dự bị, hơn nữa rất có thực lực cho nên mới làm xằng bậy như vậy.”

"Người chia bài chính thức... Tôi không biết nó có thể làm gì." Lý Dao lâm vào suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, "Dù sao chúng ta cũng không có tư cách trở thành người chơi chia bài chính thức lão đại, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng."

“Đúng a!” Trương Hiểu Miểu gật gật đầu, “Những người chơi chia bài dự bị mặc dù lợi hại, nhưng mà cũng quá nguy hiểm, dễ dàng bị người để mắt tới nhất. Vẫn là những người chơi bình thường như chúng ta mới là an toàn nhất.”

Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau mỉm cười, như thể họ đang thiết lập một tình bạn cách mạng vững chắc. Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Trương Hiểu Miểu mở cửa, đó là Mạc Vũ, chủ nhân của ngôi nhà này.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Mạc Vũ ngượng ngùng cười với hai người.

Nhìn bộ dáng ngây thơ của anh, Trương Hiểu Miểu hất mái tóc dài, nghiêng người dựa vào cửa nhìn anh, "Có chuyện gì vậy? Em trai."

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, là một thanh niên trong núi, mặt càng đỏ hơn. "Tôi, tôi đến đây để thông báo với các cô rằng tối nay sẽ dùng bữa tối tại nhà trưởng thôn. Ngoài ra, hai người còn cần gì nữa không?"

Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của Mạc Vũ, Trương Hiểu Miểu câu lên bờ môi đỏ tươi, cơ thể tránh ra một con đường, “ Chúng tôi… rất muốn hỏi những sự tích liên quan đến Giám thôn, em trai nhỏ có thể tới kể cho các tỷ tỷ nghe một chút không?”

0.15713 sec| 2399.805 kb