Editor: Trâm Rừng

“Có thể, có thể.” Mạc Vũ lắp bắp đáp, rồi anh lại vội vàng lắc đầu."Tôi, tôi còn phải đi thông báo tin tức cho những người khác, chờ một lát nữa trở về được không?"

“Đương nhiên có thể.” Trương Hiểu Miểu sờ soạng khuôn mặt của Mạc Vũ một cái rồi cho anh một ánh đưa tình, "Nhớ tới, tỷ tỷ sẽ chờ em.”

Đưa Mạc Vũ đi, Trương Hiểu Miểu đóng cửa lại, đi đến chỗ Lý Dao ngồi xuống, "Con trai ở ngôi làng miền núi xa xôi trông thật ngu ngốc, chúng ta có thể moi được thông tin từ thằng ngốc này."

Nói xong, cô nhìn về phía Lý Dao ở bên cạnh, nhưng Lý Dao không có đáp lại, giống như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình. Có vẻ như từ khi đi mở cửa đến giờ, cô ấy vẫn duy trì tư thế này không thay đổi.

"Có chuyện gì với cô vậy?" Trương Hiểu Miểu đưa tay đẩy Lý Dao.

“A?” Lý Dao đột nhiên tỉnh lại, đặt gương xuống nhìn Trương Hiểu Miểu.

“Phát hiện ra cái gì sao?” Trương Hiểu Miểu hỏi thăm.

“Không hề phát hiện thứ gì.” Lý Dao lắc đầu.

“Phải không?” Trương Hiểu Miểu có chút không tin.

"Thực sự, tôi chỉ nghĩ về một số điều khó chịu." Tâm tình Lý Dao không tốt, cô muốn đi ngủ, cũng không muốn nhiều lời.

Trương Hiểu Miểu đương nhiên không tin cái cớ này, cô nhìn vào chiếc gương đồng bị ném sang một bên, nhưng cô không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Trò chơi ở trước mắt không cần nghĩ nhiều về chuyện khác." Trương Hiểu Miểu nhìn Lý Dao, giống như thân thiết khuyên nhủ, "Thông quan quan trọng nhất, chuyện khác để sau. Chúng ta phải cùng nhau hợp tác, nếu cô có manh mối gì nên cùng nhau chia sẻ, cô xem có đúng không?."

Câu nói cuối cùng kia mới là trọng điểm đi.

A -- Tâm tình không tốt, Lý Dao cười lạnh một tiếng, không muốn nói lời nào. Có tin hay không tùy cô.

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng.

Một bên khác

Phù An An mở cửa nghe tiểu ca ca ở Giám thôn thông báo tin tức, "Đã hiểu, cám ơn."

"Không có việc gì, thôn trưởng đã dặn tôi đối đãi tốt với mọi người." Mạc Vũ trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, "Còn cần giúp đỡ gì nữa không?"

“Tạm thời không có.” Phù An An nói lời cảm tạ với anh ta, “làm phiền anh rồi.”

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Phù An An xoay người lại, trên bút ký của cô, thay đổi những người hiềm nghi là người chơi chia bài chính thức từ ba người thành bốn người.

Giáo sư, trợ giảng, lão thôn trưởng, còn có người trẻ tuổi này. Dù sao, tất cả những người mà cô từng gặp đều viết ra, vì thật khó để đoán người chia bài chính thức trong vòng này.

Buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Bọn họ ra ngoài cũng không phát hiện được gì, mới năm giờ đã được mời đến nhà trưởng thôn ăn cơm.

Nhà của trưởng làng cũng giống như nhà của những người khác. Chỉ có mái nhà là cao hơn một chút so với những nhà khác.

Đường truyền ánh sáng bên trong không được tốt lắm, cho nên đèn đã sớm được bật lên, mọi người ngồi xuống quanh một chiếc bàn Bát tiên kiểu cũ.

“Nông thôn ăn cơm sớm.” Thôn trưởng với vẻ mặt tươi cười giải thích nói, “ chờ tới sáu bảy giờ thì trời đã tối đen rồi.”

Giáo sư Cát mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với ông ta, trong khi những người khác ngồi xung quanh ăn gì đó.

Đồ ăn ở đây không ngon lắm, thiếu muối và dầu, đa số là đồ luộc. Món thịt duy nhất là gà luộc với bắp cải được đặt ở giữa, là gà đẻ do trưởng thôn đặc biệt giết để chiêu đãi bọn họ.

Thấy hoàn cảnh khó khăn này, giáo sư Cát thở dài, hỏi lại trưởng làng xem ông có ý định truyền bá nghề làm gương đồng hay không. Văn hóa cần truyền thừa và ông cũng mong muốn những người kế thừa nét văn hóa truyền thống này sẽ không phải sống chật vật như vậy.

Nếu nơi đây được biến thành một điểm thu hút khách du lịch như trấn Cảnh Đức, nó sẽ không chỉ cải thiện cuộc sống của người dân địa phương mà còn để nhiều người biết đến sự tồn tại của nghề thủ công làm gương đồng này.

Nghe vậy, trưởng thôn vẫn lắc đầu, “Có thể ăn no bụng, có thể mặc ấm, có thể được tiếp nối nhau từ đời này qua đời khác, chúng tôi đã rất hài lòng. Làm tấm gương là phong tục trong thôn, cái này không thể cầm đi để buôn bán kiếm tiền đâu.”

0.17555 sec| 2393.273 kb