Editor: Trâm Rừng

Ba người trao đổi thông tin, cuối cùng cô chỉ có thể thay đổi một cái. Chỉ có những kẻ ngốc mới làm một việc như vậy.

Phù An An ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ đến người chơi chia bài chính thức. Hôm nay cô luôn bận thu thập thông tin, cả ngày nay cũng không tiếp xúc được với mục tiêu mà cô nghi ngờ.

Cô đang suy nghĩ trong lòng thì Đái Đại Hải đột nhiên lên tiếng. "Chúng ta không phải là một nhóm sao, không cần tách ra, cũng không cần che giấu. Hôm nay khi chúng tôi điều tra, chúng tôi biết được một trò chơi về những tấm gương từ miệng của những đứa trẻ trong làng, được gọi là “mời xem”."

Những người khác khá bất ngờ, Đái Đại Hải thế mà không có che giấu. Bất quá bọn họ càng hiếu kỳ hơn “mời xem” là cái thứ đồ chơi gì.

"Nếu bạn bôi lên bề mặt của chiếc gương mà bạn thường sử dụng (tức là mặt "chiếu sáng") bằng máu (động vật như lợn) và đặt nó ở nơi không có ánh sáng trong ít nhất một ngày một đêm. Sau đó lấy gương ra lau sạch, tốt nhất là dùng nước giếng, nửa đêm soi gương một cách chăm chú sẽ thấy điều bất thường.

Ví dụ, bạn sẽ thấy khuôn mặt mình càng ngày càng xa lạ, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Trong truyền thuyết, những người thông linh còn nhìn thấy được môi của "người đó" di chuyển chậm rãi, như thể đang nói chuyện, hơn nữa có thể nghe thấy âm thanh của giọng nói." Đái Đại Hải nhẹ giọng nói.

Vốn dĩ căn phòng màu vàng sẫm có chút u ám vì ánh đèn điện yếu ớt, nhưng bây giờ cảm giác càng không tốt. Một số người nhát gan còn cảm hơi lạnh ở sau lưng.

"Anh có chắc là anh không kể chuyện ma để đùa chúng tôi chứ?"

“Không phải.” Đái Đại Hải khoát khoát tay, nghiêm túc nói, "Mấu chốt ở phía sau. Đứa trẻ nói rằng nếu mới tới được Giám thần, có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Nếu đây là sự thật, chúng ta có thể thử vượt qua cấp độ bằng cách này không?"

Câu hỏi quan trọng là ai sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm như vậy. Khó trách Đới Đại Hải hào phóng đóng góp thông tin mà hắn điều tra được như vậy, bởi vì hắn muốn tìm một con chuột bạch thử thuốc.

“Cái đồ chơi này ai mà dám nếm thử.” Tào Bảo Sơn lắc đầu, trò chơi này còn có người ngoài hành tinh, có chút đồ vật siêu nhiên cũng không phải là không thể.

"Nhóm trẻ con còn nói nếu nhìn thấy thứ không nên nhìn thì lập tức úp mặt gương xuống, để đồ trong gương không lọt ra ngoài là được." Đái Đại Hải nói bổ sung, “Cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, không vào hang cọp sao bắt được hổ con?”

Đã như vậy, tại sao hắn không tự mình đi tìm Hổ đi? Nói cho cùng hắn cũng sợ hãi nên muốn tìm một người dò mìn thôi. Những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, sẽ không có ai sẽ ngu xuẩn lao ra tình nguyện làm chuột bạch như vậy.

Mọi người không còn gì để nói. Mọi người trở về phòng của mình. Chỉ có một người ngồi tại chỗ trở thành người cuối cùng còn ở lại.

“Dao Dao, không về phòng sao?” Trương Hiểu Miểu vỗ vỗ phía sau lưng của Lý Dao, “Cô muốn thử trò chơi mà Đái Đại Hải nói hả?”

"Ah?" Lý Dao lấy lại tinh thần, tiếp đó lắc đầu, cũng không nói cái gì chỉ nói câu, “chúng ta đi thôi.”

Nhìn giọng điệu này xem giống như cô là người hầu của cô ấy vậy. Chỉ vì hai người ở chung nên cô mới chiếu cố cô ta một chút mà thôi.

Trương Hiểu Miểu cảm giác bản thân bị cô ta kéo chân sau, vụng trộm liếc mắt, tiếp đó cười cùng cô ấy trở về phòng.

Một bên khoác tay thân tình thân thiết quan tâm hỏi, "Dao Dao, hôm nay cô bị sao vậy? Tôi thấy cả ngày cô đều có sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dạng rất khó chịu."

“Không có việc gì.” Lý Dao vuốt vuốt trán của mình,” Hôm qua tôi ngủ không ngon nên cả ngày đều mê man.” Vừa nói, cô vừa ngáp lên rồi nằm xuống giường.

0.74086 sec| 2393.328 kb