Editor: Trâm Rừng
Giọng trẻ con vừa trong trẻo vừa non mịn vang vọng đầu ngõ, “Cái gương phải dính máu mới có thể nhìn thấy được; Nó phải là một tấm gương thường được sử dụng và có thể soi rõ mọi người; Muốn thực hiện phải để nó trong một ngày không thể nhìn thấy ánh sáng."
Chuyện ác tâm như vậy, không ngờ lại tùy tiện tuôn ra từ miệng mấy đứa trẻ nhỏ.
“Bạn nhỏ, trong các em có ai đã chơi qua cái trò chơi này chưa?”Phù An An mở miệng hỏi thăm.
“Không có nha.” Đứa trẻ lắc đầu,"Mẹ em không cho em chơi."
Nghe vậy, Phù An An rơi vào suy nghĩ, nếu cấm không cho chơi thì nó thật sự nguy hiểm đúng không?
Vừa nghĩ đến đó, cô chợt cảm thấy có gì đó lướt qua mặt. Chính cậu bé trước mặt cô đã lấy ngón tay chạm vào mặt cô. Bàn tay nhỏ bị bẩn vì chơi trò chơi vừa rồi, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phù An An, cậu bé không sợ hãi chút nào thậm chí còn cười để lộ chiếc răng cửa bị rụng.
Cậu bé vẫy tay với Phù An An rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: “ Nhưng mà bạn của em Đại Sắt đã chơi thử, sau này em cũng không bao giờ thấy bạn ấy nữa. Chị gái, mẹ em nói rằng những đứa trẻ không vâng lời sẽ bị Giám Thần ăn luôn da thịt. Chị đừng nói cho người khác nha.”
Đứa trẻ vừa dứt lời thì cánh cửa bên cạnh bị mở ra. Người phụ nữ đi ra nhìn thấy Phù An An sửng sốt một lúc, sau đó từ sau cửa lấy ra một cây chổi, túm lấy đứa trẻ bên cạnh Phù An An, dùng gậy gỗ quất vào người đứa trẻ, “ Cẩu oa tử còn không mau lăn trở về mau! Quên mẹ đã từng kể cho con chuyện gì rồi sao?”
Ngay lập tức đứa trẻ bật khóc. Phù An An đứng dậy, vừa định tóm lấy người phụ nữ đang đánh đứa trẻ, nhưng cô ta đã nhanh chóng kéo đứa trẻ vào nhà, đóng sầm cửa lại, như thể Phù An An là một vị thần bệnh dịch tránh còn không kịp.
Tình huống gì đây trời! Phù An An đứng ở cửa, lắng nghe tiếng trẻ con khóc bên trong, suy nghĩ có nên vào xem một chút hay không. Ngay sau đó, cô đã Phó Ý Chi luôn đứng im bên cạnh xách đi.
Từ những tin tức lấy được có thể biết cái trò chơi “mời xem” này tuyệt đối không được làm. Còn kẻ sống trong gương chưa chắc đã là Thần, mà nhiều khả năng là những thứ bẩn thỉu khác.
Sau khi chạy loanh quanh một ngày, chạng vạng tối hai người quay về chổ ở. Trong nhà đã có nhiều người trở về.
Giáo sư cũng đã tỉnh lại. Lúc này ông ấy đang ở bên cạnh cái bàn, trước mặt còn để một tấm gương sáng bóng.
“Ai, đã trở về thì đến xem cái gương này đi.” Ông ấy gọi mọi người tiến vào đem tấm gương chuyển dời đến trước mặt những người khác, “Các ngươi xem cái tay nghề này, quy trình sản xuất đều là kỹ thuật thuộc về thời kỳ nhà Lý Đường, chuyến đi này rất đáng giá!”
Phù An An nghe không hiểu, đối với văn hóa gương đồng cũng không hiểu. Nhưng nhìn bản thân bị phản chiếu rõ ràng trên đó cô liền vương ngón tay xoay một vòng chiếc gương đồng, để gương đối diện với khoảng trống, rất nghiệp dư nhận xét: "Mẫu hoa này đẹp thật!"
“Ừm, cái đó là điêu khắc.”Giáo sư Cát đưa tay di chuyển tấm gương, góc độ hơi thay đổi khiến tấm gương đối diện với một người khác.
Phù An An liếc nhìn vị giáo sư già rồi bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi. Cô cảm thấy lão giáo sư hôm nay có chút khác thường. Chính xác thì khác nhau ở đâu? Cô có chút không nói nên lời.
“Cái kén trên tay ông ta đã thay đổi vị trí.” Hai người trở về phòng, Phó Ý Chi nhàn nhạt nói ra những gì mình quan sát được. Những người như giáo sư già thường dùng bút sẽ có vết chai dày ở ngón trỏ hoặc ngón giữa.
Vết chai này có thể được nhìn thấy trong nháy mắt miễn là quan sát cẩn thận. Vị giáo sư già thường viết bằng tay trái, nhưng hôm nay vết chai này xuất hiện trên tay phải của ông.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo