Editor: Trâm Rừng
Bất quá thời gian làm tiểu đệ của Phó Ca cũng không dài, thôn nhỏ không lớn, hai người rất nhanh liền về tới chỗ ở.
Nhìn cửa chính một chút, trên cửa treo vẫn là loại gương đồng không có đánh bóng. Một khi phát hiện ra điểm bất thường nào đó, thói quen của con người sẽ không thể kiểm soát được bản thân sẽ chú ý nhiều hơn đến khía cạnh này của vấn đề.
Hai người nhìn nhau rồi bước qua cửa. Trong nhà lúc nào cũng có gương nhưng họ hầu như không để ý đến mặt trước của gương. Những gì bị bỏ qua thường là một trong những điều quan trọng.
Phù An An phát hiện ra một vấn đề, cuối hành lang, trên tường nhà vệ sinh, trên cửa phòng ngủ, xung quanh phòng ngủ, chỉ cần là nơi họ ở, tất cả gương đồng đều tỏa sáng rực rỡ.
Những chiếc gương này được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, gần như mở cửa, rẽ qua một góc, thậm chí đứng dậy cũng có thể nhìn thấy, dường như cố ý đặt ở đó để cho bọn họ soi bản thân. Khu vực công cộng trông như thế này, còn trong phòng ngủ của những người khác thì sao?.
Hai người mở cửa từng cái xem xét. Phòng ngủ của những người chơi khác cũng tương tự như vậy. Phòng ở của bọn Cát giáo sư cũng giống dạng này. Điểm khác biệt duy nhất ở trong phòng ngủ của người địa phương Mạc Vũ, căn phòng của anh ấy có rất nhiều gương, nhưng tất cả chúng đều không được đánh bóng.
Người địa phương ở Giám Thôn đều dùng loại tấm gương không có đánh bóng mà lại cho bọn họ sử dụng những tấm gương tốt nhất. Quên mình vì người sao? Giống như có ý định xấu hơn.
Từ trước đến nay Phù An An không bao giờ keo kiệt dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán trò chơi. Tấm gương tuyệt đối có vấn đề.
"Phó ca, tôi nghĩ chúng ta nên ít soi gương hơn đi."
"Ừm." Ý tưởng của hai người gần như giống nhau.
Khi đang nói chuyện, Phù An An sửng sốt khi nhìn thấy chiếc gương trên bàn trong căn phòng này. Trong đống gương đồng bóng loáng, còn dư ra một mảnh gương đồng chưa đánh bóng, cô nhìn chủ nhân căn phòng này thì ra là của hai cô gái khác.
Những người chơi trò chơi can thiệp này đều là những người kỳ cựu, vì vậy không có gì lạ khi phát hiện những chiếc gương này có vấn đề. Nghĩ đến đây, cô đặt nó trở lại chỗ cũ.
Hai người thu dọn dấu vết vừa khảo sát xong, sau đó trở về phòng của mình. Phù An An tháo tất cả các gương treo trong phòng xuống rồi úp tất cả các mặt gương xuống giường. Cô đếm, ngoài bảy cái trong nhà, còn có năm sáu cái mới mang về. Bảy cái trong nhà cất vào ngăn kéo, đề phòng có người học theo hai người họ lục soát phòng, những cái còn lại cất vào trong không gian.
Làm xong những việc này cô cảm giác vẫn còn chưa đủ, Phù An An lại đi ra ngoài cửa nhặt mấy cái gương không được đánh bóng tùy ý chất chồng ở bên ngoài, thừa dịp không có ai trông thấy mà thu vào không gian. Có ích hay không không quan trọng, dù sao không gian cũng đủ lớn.
Dị năng không gian thật sự dùng rất tốt!
Mãi đến chiều tối mọi người mới lần lượt quay về. Mọi người ngoài miệng đều nói là đồng đội tốt nhưng trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Ngồi một chỗ, bọn họ cũng không nói gì quan trọng, đều muốn moi móc thông tin hữu ích từ đối phương.
Phù An An ngồi ở giữa, một chân gác ở trên ghế, tương đối buông thả. Trong miệng còn cắn một cây đũa, liếc mắt nhìn mọi người. Thời điểm này chỉ cần giả vờ làm xã hội đen là được rồi, không cần phải lên tiếng.
“Tiểu Viên muội có tin tức gì không?” Đái Đại Hải hỏi.
“Có a.” Phù An An gật đầu, “muốn chia sẻ sao?” Nếu không muốn lấy ra không thì chỉ có thể một đổi một thôi.
Đái Đại Hải gật đầu, ý của hắn là như vậy. Nói xong hai người nhìn về phía Thạch Nghi Thải.
"Tôi có thể cùng Đới Đại Hải trao đổi tin tức, nhưng tôi cự tuyệt cùng Phù Tiểu Viên hợp tác." Thạch Nghi Thải liếc nhìn Phù An An, cực kỳ quả quyết nói.
Làm tiểu bá vương quá lâu thì nhân duyên sẽ không tốt. Nghe vậy, Phù An An ngồi trở lại trên ghế, gác hai chân lên chiếc ghế bên cạnh lắc lắc: "Vậy hai người trao đổi đi, tôi ra khỏi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo