Editor: Trâm Rừng

"Vậy cô đi ngủ sớm một chút đi." Trương Hiểu Miểu cũng không phải thật lo lắng cho cô ta nên tùy ý dặn dò hai câu.

Ngay sau đó, cô nhìn chiếc gương đồng trên chiếc tủ nhỏ giữa Lý Dao và cô hình như có chút thay đổi. Cô cầm lên xem, mặt gương mờ mờ, không thể soi rõ khuôn mặt nữa.

“Dao Dao, hôm qua gương đồng không phải như thế này đúng không?”

“Hả?” Lý Dao buồn ngủ mơ hồ, khó khăn mở mắt ra nhìn một chút, "Không, là như vậy."

“Phải không?”Trương Hiểu Miểu sững sờ. Chẳng lẽ là cô nhớ lầm?

“Tôi cũng nhớ không rõ.” Lý Dao sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại đắp chăn, “Có chuyện gì, chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói sau.”

Trương Hiểu Miểu liếc nhìn người cộng tác của mình. Khi cần tới cô ta thì cơ thể liền không thoải mát, nếu cô biết như vậy chẳng thà đổi cô gái mạnh mẽ như Phù Tiểu Viên tới còn tốt hơn.

Cô nhớ rõ hôm qua cô và Lý Dao còn dùng nó để soi gương. Có thể là trước đó có người vô phòng, âm thầm đổi gương xấu lấy đi tấm gương tốt. Cũng có khả năng là bản thân tấm gương có vấn đề.

Nghĩ đến nguyên nhân đằng sau, Trương Hiểu Miểu nhìn chiếc gương vỡ có chút ớn lạnh. Cô liếc nhìn chiếc gương trên tủ, rồi nhìn Lý Dao đang trùm đầu ngủ, sau đó lặng lẽ nhặt chiếc gương úp mặt xuống, nhét vào dưới đệm giường.

Ban đêm, tuy rằng không có gió thổi, nhưng nhiệt độ trong trấn nhỏ lại hạ xuống liên tục, khiến người ta không khỏi quấn chặt chăn. Vầng trăng treo cao trên trời, ánh sáng chiếu rọi thôn xóm có chút nhợt nhạt.

Giường của Lý Dao được chiếu sáng từ cửa sổ, chăn của cô ấy đang từ từ được nâng lên cao. Người bên trong dường như đang vật lộn, đẩy tấm chăn ra nhiều hình dạng khác nhau, chiếc giường đơn trên khung sắt bắt đầu rung chuyển do chuyển động dữ dội, nhưng tất cả những việc này đều được thực hiện trong im lặng. Trương Hiểu Miểu đang ở cách đó một mét, đêm nay ngủ rất ngon.

Cho đến khi gà nhà bên gáy vang báo bình minh, âm thanh của con vịt cạc cạc kêu cùng với tiếng chó sủa um sùm thì Trương Hiểu Miểu mới dụi mắt nhìn ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, đã là ngày thứ ba của trò chơi.

------------------------

Tổng cộng trò chơi chỉ có 10 ngày. Hôm nay đã ngày thứ ba.

Đối với những người chơi đã có một tháng dài chơi game trước đó, họ cảm thấy sự thân thiện của các trò chơi can thiệp. Một số người thậm chí còn có tâm trạng tốt chào hỏi người bạn cùng phòng của mình.

Trương Hiểu Miểu đánh răng, đi tắm, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của mình trong gương rồi nhường chỗ cho Lý Dao mới bước vào sau.

“Không có việc gì, cô cứ tiếp tục.” Lý Dao nghiêng người dựa vào cái cửa, biểu thị cô không vội.

"Tôi đã xong rồi." Trương Hiểu Miểu liếc nhìn thấy tinh thần của cô ấy hôm nay khá tốt, "Cô đã khỏe hơn chưa?"

"Ừm."(GG Dịch) Lý Dao nghe vậy gật đầu, vặn cổ lắc lắc cánh tay, lộ ra nụ cười vui vẻ nói: "Rất tốt."

Hai ngày trước còn có bộ dạng sống không bằng chết, hôm tinh thần gấp trăm lần. Trương Hiểu Miểu nhìn cô ấy một cái, tiếp đó gật gật đầu, thuận miệng nói, “tốt là được, đỡ cho mọi người phải lo lắng.”

Cô nói xong lại có chút kỳ quái, "Còn đứng đây làm gì? Còn không đi rửa mặt đi?"

"Tôi... hơi muốn đi vệ sinh." Lý Dao ngượng ngùng nhìn cô.

“Vậy tôi đi ra bên ngoài chờ cô.” Trương Hiểu Miểu gật đầu, đi thẳng đến bên ngoài.

“Ừ, ngươi mau đi đi.” Lý Dao ở trong phòng tắm cười rạng rỡ nhìn cô sau đó dùng tay trái đóng cửa lại.

Thì ra thời điểm Lý Dao khỏe mạnh cô ấy lại hoạt bát như vậy sao? Trương Hiểu Miểu nhìn bộ dạng của Lý Dao cảm giác nơi nào đó có chút kỳ quái.

0.17260 sec| 2379.008 kb