Editor: Trâm Rừng
Ai chơi ma sói diệt thì biết, lộ thân phận làm đội trưởng dẫn đội thôi. Cô và Phó ba ba hai người một ngoài sáng một trong tối, trước tiên đem thân phận người chơi của những người khác lôi ra, xem những người này có tin tức gì không.
Phù An An lén liếc nhìn Phó Ý Chi, lén lút nhìn cho anh một ánh mắt ra hiệu sau đó chuyển một chiếc ghế đẩu đến ngồi giữa hành lang. “Tất cả mọi người đều đến đông đủ, vậy phiền phức giới thiệu một chút thân phận đi.”
Phù An An mắt nhìn một đám người chung quanh, "Có ai nhìn thấy những học sinh năm tư tuổi tác không đồng đều như vậy chưa? Đều học chung bốn năm mà thậm chí còn không thể gọi ra tên của bạn học sao? Đừng giả vờ mình là NPC làm cái gì, Phù cao thủ đã nhìn thấu thân phận của các người rồi. Chúng ta hãy thảo luận xem trò chơi can thiệp này rốt cuộc là cái trò chơi hư hỏng gì? Tôi đã vượt qua năm vòng trò chơi rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy ”.
Nói xong, tay của Phù An An khoác lên trên chỗ dựa lưng, đùi rất lưu manh run run mấy cái.
Những người xung quanh nhìn cô chợt thấy hình tượng tiêu tan. Không ngờ một cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn, thông minh lại hành động như côn đồ, nghe cô phân tích thì có vẻ khá thông minh, nhưng một người thực sự thông minh sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy.
“Như vậy để tôi giới thiệu trước đi, Phù Tiểu Viên. Đây là vòng trò chơi thứ sáu, am hiểu tán đả, cũng coi như một cái cao thủ.” Phù An An khoe khoang nói, tiếp đó cái cằm hơi giương lên, tùy ý chỉ một người, “đại thúc, tới ngươi tiếp tục đi.”
Người đàn ông được gọi sửng sốt trong giây lát, sau đó khẽ mỉm cười với Phù An An, “Đái Đại Hải, bốn vòng trò chơi.”
Có thứ nhất, liền sẽ có người thứ hai, cái thứ ba.
“Trương Hiểu Miểu, hai vòng trò chơi.”
“Viên Tiêu, bốn vòng trò chơi.”
“Tào Bảo Sơn, ba vòng trò chơi.”
......
Hết giới thiệu này đến giới thiệu khác. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Phó Ý Chi và người bạn cùng phòng bị Phù An An cướp dao.
“Phó An.” Phó Ý Chi thản nhiên nói, “bốn vòng trò chơi.”
Bây giờ mọi ánh mắt đều tập trung vào một mình cô gái, cô gái lạnh lùng nhìn Phù An An, rồi có chút tự hào nói: “Thạch Nghi Thải, sáu vòng trò chơi, đây là vòng thứ bảy.”
Vừa nói, cô vừa chắp tay sau lưng, tiếp tục nói tiếp: "Người trẻ tuổi đừng kiêu ngạo như vậy, ở chỗ cô không biết đều có người lợi hại hơn cô. Bây giờ danh tính của mọi người đã được tiết lộ, hãy chọn ai đó làm lão đại đi. Mọi người cảm thấy tôi thế nào?"
Cô nàng này không chịu nổi một chút khích tướng a, vòng thứ bảy. Còn kém nói thẳng ra mình là người chơi chia bài dự bị.
Phù An An trong lòng lắc đầu, sau đó đứng dậy phản đối ý tưởng muốn làm lão đại của cô ta, cô tiết lộ thân phận ngay từ đầu còn không phải vì muốn nhắm đến vị trí lão đại, "Cô muốn trở thành lão đại? Cô có muốn đánh nhau không?" Đạo lý giảng không thông nên dùng bạo lực thôi.
Vừa rồi đánh không lại, bây giờ cũng không có khả năng đánh thắng. Thạch Nghi Thải sắc mặt trắng nhợt, không có đáp ứng.
Bốn phía trầm mặc trong nháy mắt. Mặc dù không có ai đồng ý nhưng mà cũng không có ai phản đối.
"Vì không ai lên tiếng nên tôi sẽ làm lão đại." Phù An An tự vỗ tay cho mình,"Vòng trò chơi này tôi cũng xem qua, chỉ có hơn trăm NPC, mười người chơi có thể sống sót mười ngày thì rất đơn giản, mọi người chú ý thu thập càng nhiều vật tư rồi để vào cùng một chỗ đi. Một ngôi làng nhỏ có thể có thảm họa gì. Mười ngày, chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm, thời gian trong nháy mắt sẽ trôi qua ”.
Nghe những lời này của Phù An An, những người còn lại đều giữ im lặng. Chỉ có Thạch Nghi Thải đứng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Một tên đại ngốc chỉ biết vũ lực. Suy cho cùng, đây cũng là một game sinh tồn, không có lý nào vượt qua màn chơi một cách dễ dàng được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo