Editor: Trâm Rừng

Các hoa văn tinh xảo và đẹp mắt. Phù An An nhìn mấy lần cũng không nhìn ra gì, liền tùy tiện đem cất vào trong ngăn tủ bên cạnh.

Trên phương diện phong thủy, tấm gương thuộc về một loại pháp khí. Mà nổi tiếng nhất có lẽ là Gương Bát Quái. Cũng có một loại là hung khí cực kỳ âm hiểm.

Ông nội của cô là người chơi phong thủy nghiệp dư nửa mùa. Lúc trước khi về nhà, cô thường xuyên nghe thấy lão nhân gia vì muốn tăng thêm sức cạnh tranh lõi mà vùi đầu khổ học. Nghe qua nghe lại, cô cũng nhớ những điều cấm kỵ khi sử dụng gương ở trong nhà.

Trong đó, gương không đối diện với giường và gương không đối diện với cửa, đây là hai điều phổ biến nhất, đối diện với cửa thì dễ đưa vật bẩn vào, đối diện với giường thì vật bẩn…

Hy vọng sách của ông nội sẽ có tác dụng một chút phù hộ cô có thể bình an thông quan.

Sau khi Phù An An làm xong những thứ này, cô đặt ba lô của mình lên một chiếc giường khác. Trong các trò chơi quan hệ, vai trò của tiền đã bị suy yếu, thậm chí còn xuất hiện những đạo cụ do trò chơi chuẩn bị sẵn.

Cô nhìn đồ trong ba lô, có hai chai nước khoáng, một đèn pin, một bộ quần áo để thay và một con dao. Cô gái bên cạnh nhìn trộm với ánh mắt dò xét, tay còn lại thì đang ấn ba lô xuống, không có ý định mở ra.

Phù An An liếc nhìn sau đó vươn tay giật ba lô của cô ấy.

“uy, cô muốn làm gì?” Cô gái bị dọa cho sợ hãi nhảy lên muốn đưa tay cướp lại nhưng cướp không lại Phù An An.

“Cô nhìn hết đồ của tôi, tôi muốn xem lại cũng không có quá đáng.”

“Tôi xem của cô lúc nào nha?” Trên mặt cô gái lộ ra vẻ chán ghét, “cút xa một chút, đừng đụng vào đồ vật của tôi!”

Phù An An nghe vậy mặt không biểu tình. Ầm một tiếng ba lô bị mở ra, tất cả đồ vật bên trong đều bị chấn động rớt xuống trên giường, những thứ giống như trong ba lô của cô nên cũng giá trị gì để tìm tòi nghiên cứu.

Phù An An liếc mắt nhìn sau đó tịch thu con dao bên trong rồi nhét phần còn lại vào trong trả lại cho cô ta.

"Cô làm gì vậy? Trả con dao lại cho tôi!" Trong mắt cô gái kia hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Không." Phù An An kiêu ngạo như một tên côn đồ, “Đồ mà tôi cướp được chính là của tôi. Những vật nguy hiểm như con dao này để tôi giữ giúp cô đi.”

“Cô có trả hay không?” Cô gái kia nhịn không được tăng cao âm lượng, âm thanh đã hấp dẫn người khác.

“Ồn áo cái gì mà ồn ào?!” Giáo sư Cát vội vàng chạy đến nhìn hai người trong phòng.

“Giáo sư, cô ấy cướp đồ vật của tôi!” Cô gái trẻ tuổi tức giận nói.

Nghe vậy, những người đi theo phía sau cũng nhìn sang, chú ý đến người bạn đồng hành này, "Đó là gì?" Giáo sư Cát hỏi.

"Con dao! Cô ta giật con dao trong ba lô của tôi."

Nghe vậy Cát giáo sư nhíu nhíu mày, "Các ngươi đều là người lớn, còn muốn để cho giáo viên chủ trì công đạo như học sinh tiểu học sao? Đều là bạn học, nếu có chuyện gì có thể cùng nhau bàn bạc kỹ, tự mình giải quyết riêng tư." Nói xong, giáo sư Cát cùng trợ giảng rời đi.

Các NPC ở đây hiếm khi can thiệp vào công việc của người chơi, bây giờ chỉ còn lại một vài người chơi.

“Ngươi, ngươi là tên hỗn đản!” Cô gái rất tức giận, nhưng trở ngại cô ấy muốn giả vờ làm một NPC trong trò chơi, hơn nữa đánh không lại chỉ có thể thở hổn hển mắng chửi người. Nếu muốn dạy cho tên hỗn đản này một bài học hoặc thậm chí giết cô ta thì cần phải đợi đến khi xung quanh không có người mới được.

Nhìn bộ dáng của cô ta, Phù An An thì đặc biệt tùy ý. Trong trò chơi can thiệp có rất ít người chơi, mới bắt đầu trò chơi thân phận đã rất rõ ràng, giả làm NPC cũng thật không có ý nghĩa gì. Hơn nữa tất cả mọi người đều giả vờ, vậy lại càng không có ý nghĩa.

Dù sao thì vòng này của trò chơi đã có Phó baba là một người có vũ lực mạnh mẽ nên Phù An An đã có một kế hoạch mới trong đầu—làm nổ tung danh tính của tất cả người chơi ngay từ đầu…

Ngay cả thiết lập nhân vật của bản thân cô cũng đã chuẩn bị tốt. Một người chơi bình thường có giá trị vũ lực tương đối cao, không có đầu óc, ỷ vào giá trị vũ lực mà làm tên côn đồ.

0.13120 sec| 2392.758 kb