Editor: Trâm Rừng
Trương Mẫn vừa nói vừa nhìn vào túi chứa bùa bình an của Phù An An, "Phía trên tôi còn có những người chia bài trung cấp, những người chia bài cao cấp và những người chia bài cấp S huyền thoại. Cấp độ càng cao, đạo cụ mang theo càng nhiều, cấp độ càng cao thì quyền hạn càng cao. Tôi muốn trao đổi các đạo cụ mà tôi mang theo bên người, ít nhất là phải được nâng cấp lên thành một người chơi chia bài trung cấp."
Nghe vậy, Phù An An tùy ý đút tay vào túi, tiếp tục hỏi: "Trò chơi can thiệp cùng trò chơi bình thường có gì khác nhau?"
"Các trò chơi can thiệp ngay từ ngày đầu tiên đã nguy hiểm hơn các trò chơi bình thường. Thời gian tuy ngắn nhưng yếu tố rủi ro cao. Thông thường, những người tham gia trò chơi can thiệp đều là những người chơi cũ có kinh nghiệm phong phú trong trò chơi trước và rất ít người chơi mới, ngay cả khi có người chơi mới thì bọn họ cũng không thể sống quá hai ngày.
Trò chơi can thiệp có đặc điểm lớn nhất là ở mỗi vòng như vậy đều có người chơi chia bài chính thức, chúng tôi phải đóng ba vai trò: NPC, người chơi và điểm đổi tài nguyên. Những thứ khác...... Tôi cũng không thể nói ra.”
Phù An An nghe xong gật đầu: "Cô không phải người của hành tinh này đúng không? Giai đoạn thứ ba sẽ như thế nào?"
“…Phải.” Trương Mẫn liếc nhìn cô với ánh mắt phức tạp, “Khả năng nắm bắt điểm mấu chốt của cô thực sự rất mạnh. Chúng tôi đang ở giai đoạn ba. Lúc này trò chơi đã biến thành %#¥*%......”
Trương Mẫn ở bên cạnh liếng thắng nói nhưng từ khi bắt đầu nói thì tiếng nói của cô ta đã trở thành từng đống từ được mã hóa rồi. Tình huống này khiến Phù An An chợt nghĩ đến chế độ che chắn mà trò chơi sinh tồn mở ra cho những vòng chơi mà người chơi chưa từng trải qua. Có vẻ như những điều này liên quan đến một cái gì đó không thể biết trước.
Nghĩ đến đây, Phù An An tặc lưỡi, đút hai tay vào túi chuẩn bị đi ra ngoài. “Này, chờ đã, giao dịch của chúng ta thì sao?” Trương Mẫn nhìn thấy vậy vội vàng đuổi theo.
“Đại tỷ, mấy cái tin tức này của cô căn bản không có bao nhiêu giá trị thực dụng.” Phù An An tay mở ra, rất rõ ràng nói, "Thông tin đầu tiên không quý giá, nếu giai đoạn thứ ba bắt đầu thì người người đều sẽ biết điều này. Thông tin thứ hai mà cô nói cho đến bây giờ tôi đã suy đoán ra hết rồi. Cái thứ ba hơi hữu ích, nhưng hệ thống đã chặn lại và mã hóa tất cả. Hơn nữa ba tin tức phía trên đều không phải do cô tổng kết ra thì lấy đâu ra tính độc nhất vô nhị? Hoặc ta đánh cô một trận tơi bời cũng có thể hỏi ra.”
Ở đây xem trọng mạnh được yếu thua, người có nắm đấm lớn mới có tư cách nói đàm phán. Phù An An mỉm cười nhìn cô ta, vị Trương chủ nhiệm này thực sự xem người khác đều là kẻ ngu ngốc sao?
“Ngươi cố gắng làm tốt thân phận Trương chủ nhiệm này đi, đây là một cái bùa bảo mệnh thật tốt đó.”
Đi ra từ bên trong. Mọi người trên sân chơi đã trở lại lớp học.
Phù An An đi đến dưới tàng cây hoè đứng một hồi, những lá bùa vẽ xung quanh nó trông mờ ảo nhưng rất rõ ràng. Trước đây cô không để ý lắm, nhưng bây giờ cô cảm thấy đâu đâu cũng có cái bùa "sắc lệnh".
Trường mẫu giáo cần được trấn áp bằng bùa... Cô đang nghĩ ngợi nhập thần, đột nhiên bên chân bị một đồ vật đô đô thịt va chạm.
Cúi đầu thì nhìn thấy đứa bé trai ngày hôm qua cô đã gặp. Cậu bé mũm mĩm rất đáng yêu, dùng đôi mắt tròn đen láy nhìn cô chằm chằm, cười với cô: "Cô Phù, hôm nay em bắt được cô rồi ~"
"Cái đó không tính." Phù An An vươn tay, muốn đem đứa trẻ kéo ra nhưng cậu bé ôm cô rất chặt, như thể muốn làm keo dán lên người cô.
"Tính đi mà, tính đi mà, cô không thể thoát khỏi em đâu, hí hí hí." Giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ phát ra từ cổ họng, không hiểu sao khàn khàn, như thể có một tia lạnh lẽo từ lòng bàn chân bốc lên, “Cô giáo với em cùng nhau đi làm đại ác ma đi ~”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo