Editor: Trâm Rừng
Nếu không phải cô không nhịn được nữa thì cô có cần nhỏ giọng cầu xin bọn họ như vậy không?
Chu Phương kẹp lấy hai chân của mình, cảm giác muốn đi tiểu khiến cô không tự chủ được phải kẹp hai chân lại. Không muốn thì thôi, ai thèm chứ, không phải cô cũng có thể tự đi sao?
Cánh cửa được mở ra một khe hở nhỏ. Chu Phương nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe hở, hành lang không có ai, đèn an ninh chỉ ở hai bên góc nên bên trong tối đen như mực. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Chu Phương mở hết cỡ cửa phòng ngủ, liếc nhìn ba người trong phòng rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Bốn phía yên tĩnh không có một bóng người. Mỗi chuyển động nhỏ hay cả âm thanh bước đi đều được khuếch đại. Đi vào nhà vệ sinh một cách nhanh chóng.
Chu Phương đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà vệ sinh nơi cô đang ở.
“Ai?”
Cửa nhà vệ sinh thế mà được đóng kín. Trong đầu cô thoáng qua vài người có khả năng đứng ngoài cửa rồi cô cảm thấy rất sợ hãi.
“Ai vậy? Nói chuyện đi.” Vẫn không có ai trả lời bên ngoài. Đủ loại chuyện ma, phim kinh dị tràng cảnh kinh điển mà cô ta xem trước đó đang tái hiện trong đầu, Chu Phương càng thêm không dám mở cửa.
Nghĩ đến việc để cửa phòng ngủ mở, cô gõ mạnh vào cửa trong nhà vệ sinh và hét lên:“Hàn Âm Nhi! Trương Viện Viện! Mã ca! Hùng ca! Vương ca, có ai còn thức không? Ra đây cứu tôi với!"
Chu Phương điên cuồng hét lên trong nhà vệ sinh, nhưng cô không thể gọi bất kỳ ai trong số họ đến để giúp đỡ, điều này đã kinh động đến chủ nhiệm của nhà trẻ.
Trương Mẫn tức giận đi lên lầu, tìm thấy nhà vệ sinh nơi cô ở và đá tung cửa. "Ồn ào cái gì? Không phải đã nói với cô buổi tối phải yên tĩnh sao?"
Cuối cùng cũng có người đến. Dù Trương Mẫn có tức giận đến đâu thì Chu Phương vẫn vội vàng chạy về phòng ngủ của cô ta.
Ngày thứ ba của trò chơi, vào sáng sớm.
Một nhóm người tập hợp lại trong hành lang. "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ở hành lang nghe Trương Mẫn mắng rất lâu." Mã Nghị giả vờ khó hiểu hỏi.
Nhắc đến những gì đã xảy ra đêm qua làm Chu Phường vô cùng tức giận.
Đây là giả vờ cho ai xem hả? Cô kêu cứu to đến nỗi người ở tầng dưới cũng phải giật mình, nhưng mấy người ở cùng tầng lại không hề có phản ứng gì? Một người ngủ thiếp thực sâu cũng không có khả năng toàn bộ mọi người đều ngủ sâu.
Còn có Hàn Âm Nhi cùng Phù An An. Chỉ cần một người trong số họ nguyện ý đi cùng cô, cô sẽ không sợ hãi như vậy vào đêm qua. Bây giờ lại giả vờ quan tâm cô? Vì bọn họ muốn tìm hiểu về tình hình tối hôm qua từ cô ta và tìm ra manh mối của trò chơi ma quái này.
"Không có việc gì, tối hôm qua tôi đi toilet rồi bị dọa cho sợ hãi một chút."
“Chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi nên mọi người không cần lo lắng.” Mã Nghị cười gật đầu, “Có tin tức gì nhất định phải nói ra, để mọi người cùng nhau phân tích, tránh cho càng nhiều người gặp nguy hiểm hơn.”
À. Nếu là trước đêm qua, có lẽ cô còn tin, nhưng hiện tại... "Được, có tin tức gì tôi sẽ nói cho mọi người biết." Chu Phương gật đầu, lộ ra một nụ cười quyến rũ với hắn, "Mã ca, lần sau gặp phải tình huống này, nhất định phải tới giúp người ta nha."
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Mã Nghị sửng sốt. Cổ họng di chuyển lên xuống, "Được, tôi sẽ cố gắng."
Hàn Âm Nhi nhìn cuộc trao đổi giữa hai người, cau mày thật chặt khi đối mặt với Chu Phương. Có một cảm giác kình địch bí mật không thể giải thích được giữa hai người.
Một bên khác trong nhà vệ sinh, Phù An An đang ở chỗ này kiểm tra cẩn thận xung quanh nhưng bên trong không có gì cả.
Nhưng xét đến phản ứng của Chu Phương ngày hôm qua, rõ ràng là cô ta đang sợ hãi vì điều gì đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo