Editor: Trâm Rừng

“Như thế nào, nhìn ra cái gì sao?” Trương Viện Viện theo vào, ngồi xổm bên cạnh cô hỏi.

“Không có.” Phù An An lắc đầu.

“Tư thế của em cũng thật chuyên nghiệp.” Trương Viện Viện cười nói: “Chị suýt chút nữa cho rằng người mới như em rất thông minh.”

Phù An An im lặng liếc nhìn cô một cái, chị ấy thực sự là quá kiêu ngạo.

Tiến vào ở phòng học được phân cho mình, Phù An An nhìn những người bên trong hơi sửng sốt bởi vì số lượng trẻ em bên trong đã giảm. Sự giảm sút này dễ nhận thấy nhất khi tất cả trẻ em được kéo ra ngoài để tập thể dục.

Ban đầu có 188 đứa trẻ, nhưng bây giờ Phù An An đã đếm chúng hai lần chỉ còn lại 144 đứa trẻ. Những đứa trẻ khác đã đi đâu?

Phù An An khẽ cau mày, nhìn mấy đứa trẻ trong phòng học, ngẫu nhiên tìm một đứa hỏi: "Những đứa trẻ lúc trước đi đâu rồi?"

“Bọn họ đi chuẩn bị chơi trốn tìm rồi~” Đứa trẻ nhìn Phù An An nói với giọng điệu ngây thơ và hoạt bát.

“Chơi trốn tìm là cái gì?”

“Chính là chơi trốn tìm nha.” Đứa bé nhìn xem Phù An An, lập tức ôm lấy bắp đùi của cô, ngẩng đầu cười hì hì nói với cô, “Người bị bắt lại phải đi làm kẻ xấu nha, cô xem em bắt được cô rồi~”

Vừa nói, khuôn mặt ấm áp của đứa trẻ dán vào đầu gối Phù An An không buông: “Ai bị bắt sẽ trở thành kẻ xấu. Cô phải làm kẻ xấu rồi~”

Đứa bé nói xong, những đứa trẻ khác đồng loạt nhìn về phía Phù An An, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị cùng háo hức muốn thử.

Trong phòng học lập tức an tĩnh. Tại thời điểm không cần yên tĩnh không khí lại yên tĩnh như thế khiến người ta cảm thấy có chút không đúng. Trương Viện Viện đứng dậy muốn kéo đứa trẻ đang dính trên người Phù An An ra, nhưng động tác của cô đã bị Phù An An ngăn lại.

Phù An An nhìn đứa trẻ và lắc đầu một cách bình tĩnh, "Không đúng, em không bắt được tôi. Em đây là đang chơi xấu mà những người chơi xấu mới là kẻ xấu xa lớn.”

Nghe vậy, đứa bé sửng sốt, "Nhưng em đã ôm được cô."

“Là cô để cho em ôm, không phải chơi đùa em bắt được ta.” Phù An An đưa tay ra đâm một cái làm cậu bé té dập mông, "Chơi đùa cần có sự công bằng."

Đứa nhỏ không nghĩ tới người lớn này lại nghiêm túc như vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, vừa chạy vừa khóc nói: "Oa, con nhất định sẽ bắt được cô giáo!"

Rõ ràng bọn trẻ trông rất dễ thương, nhưng không thể giải thích được hành vi và ngôn ngữ của bọn nhỏ, khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, “An An, những đứa bé này......”

Trương Viện Viện chưa kịp nói gì thì đã bị Phù An An chặn lại.

Lúc này đã là giữa trưa, bọn nhỏ thu dọn đồ chơi ngồi xuống chỗ của mình, ngoại trừ âm thanh va chạm giữa bát cơm và thìa, trong phòng học không có âm thanh gì khác.

Vào ngày đầu tiên của trò chơi, viện trưởng đã nói rằng phải giữ im lặng trong khi bọn trẻ đang ăn, mặc dù cô không biết tại sao, nhưng ... cô phải nghe lời giáo viên.

Chẳng mấy chốc trời đã về chiều. Lúc năm giờ bọn họ được tự do hoạt động. Tranh thủ thời gian, Phù An An đến tòa nhà hành chính để tìm Trương Mẫn đang ở bên trong.

Trương Mẫn có thể được xem như một NPC sinh động còn biết nói chuyện trong phó bản này. So với các giáo viên khác hoặc bọn trẻ nhỏ thì cô cảm giác người này sẽ có hệ số nguy hiểm nhỏ hơn một chút.

Hôm nay cô vừa nhận được một thông tin quan trọng vì vậy Phù An An tự nhiên muốn tìm cơ hội để hỏi.

“Chơi trốn tìm?” Trương Mẫn nghe vậy, sửng sốt một chút, vẻ mặt trống rỗng trên mặt biến mất trong chốc lát, sau đó lại trở về bộ dáng gắt gỏng không kiên nhẫn, "Trốn tìm, trốn tìm, thực tập như các ngươi không có cố gắng làm việc mà suốt ngày đang nghĩ về cái gì? Không có việc gì thì đừng tới phiền tôi.” Nói xong, cô ta đóng sầm cửa văn phòng lại.

Phù An An bị bỏ lại bên ngoài cửa hơi sững sờ, Trương Mẫn biểu hiện như thế này là do cô ta cũng không biết gì sao?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, trong phòng dạy học đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: "Phương, Phương tỷ đã chết!

0.06606 sec| 2404.234 kb