Editor: Trâm Rừng
"Gọi con mẹ nhà ngươi!" Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chửi rủa.
Trương Viên Viện ở giường bên dưới đang mặc quần áo chuẩn bị rời giường, dừng lại động tác, kỳ quái nhìn về phía Phù An An, "Tiểu béo, em mắng chị làm gì?"
Phù An An đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tiếng nói thầm kia khiến cô đau đầu, cô liếc nhìn Trương Viên Viện bên dưới, “Em không mắng chị. Đêm qua, em đã có một giấc mơ, trong đó luôn có một người luôn gọi tên của em nên em đã nhịn không được mà mắng chửi.” Nói xong, cô ngáp một cái thật dài vì chuyện này mà đêm qua cô đã ngủ không ngon.
Trương Viên Viện nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày, "Ai đó gọi em mà em có trả lời lại không đó?”
Khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã nghe một ông lão nói về phong tục. Ban đêm khi ngủ, nếu có ai gọi tên mình thì không được trả lời. Bởi vì khi mọi người nghỉ ngơi vào ban đêm, “một cái gì đó” sẽ xuất hiện, không ai có thể chắc chắn đó là người hay “cái gì đó” gọi mình. ( cái này ở Việt Nam mình cũng có nè nên mọi người cũng chú ý một chút nha.)
Mặc dù đây là một trò chơi, nhưng nó đã nhắc nhở cô về phong tục và điều cấm kỵ này.
“Không có.” Phù An An lắc đầu, “ baba là loại người mà ai kêu đều sẽ trả lời sao?”
“Thật luôn tự xem mình là người lợi hại nhất.” Trương Viện Viện đứng dậy, nhìn cái mông nhô lên vì cô leo cầu thang xuống giường, liền tát cô một cái.
Phù An An:......? Dưới cái nhìn của cô, Trương Viện Viện ngạo nghễ thổi một tiếng huýt sáo, “Mông của Tiểu Béo khá đàn hồi đấy.”
Phù An An dựa vào thang giường, dùng hai con mắt cá chết nhìn chằm chằm: "Trương Viện Viện, chị có tin hay không, chờ em xuống dưới, lấy cái mông này đè chị đến chết?"
“Chỉ bằng em? Tiểu tử ~” Trương Viện Viện nói, dùng chân đem giày lung tung dưới giường đá đến chân cầu thang, “mau xuống đây rửa mặt.”
Hàn Âm Nhi ngồi đối diện nhìn hai người họ nói chuyện, nhìn bộ dạng không ai có thể chen vào của họ, không biết cô ta đang suy nghĩ gì.
Trò chơi ngày thứ tư.
Trước khi rời khỏi ký túc xá, Phù An An nhìn lại hoa văn trên đỉnh đầu, quả nhiên nó lại mờ đi.
Ý nghĩa của hình vẽ này là gì? Sắc lệnh...... Cô đang nghĩ tới nghĩ lui rồi đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó. Mẹ kiếp, cái thứ đồ chơi này trên dưới hợp lại không phải là một tấm bùa sao?!
Sau khi chơi các trò chơi khoa học quá lâu, một kiến thức về huyền học đột nhiên xuất hiện làm cả nửa ngày cô cũng không kịp phản ứng. Nghĩ tới đây, đột nhiên sống lưng của Phù An An có chút ớn lạnh. Trò chơi này không phải thực sự liên quan đến huyền học đó chứ?
Tiếng chuông tập thể dục buổi sáng đang vang lên.
Phù An An đi theo đội ngũ đi ra ngoài, nhìn thoáng qua một chút, toàn bộ trường mẫu giáo đã mất tích mấy chục đứa trẻ. Cộng lại hai ngày, số trẻ nhỏ đã giảm gần một nửa.
“Ta đi!” Trương Viện Viện đặc biệt giật mình, “Cứ đà này thì hai ngày nữa sẽ không còn đứa trẻ nào đến nhà trẻ nữa rồi? An An, em có cảm thấy đây không phải là trẻ con đi chơi trốn tìm, mà là những cô giáo này đang ăn thịt trẻ con không? Đợi bọn họ ăn xong trẻ con, mấy ngày sau cũng ăn luôn thịt của chúng ta sao?"
Khi hai người họ thì thầm, giáo viên phía trước nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng. "Mẹ kiếp, béo à, ánh mắt của giáo viên kia thật là đáng sợ!"
Bị giáo viên kia nhìn chằm chằm như vậy, Trương Viện Viện vươn tay gọi Phù An An. “Béo! Béo à?”
Một khắc trước, người còn đứng ở bên cạnh mình, sau một khắc lại đột nhiên không thấy.
Phù An An lợi dụng lúc đi vệ sinh, một mình cô đã lẻn vào văn phòng của chủ nhiệm, so với các giáo viên bên ngoài, chủ nhiệm Trương này thật sinh động hoạt bác đến mức quái dị.
Thông qua đám trẻ nhỏ rất khó quan sát ra được thứ gì nên ít nhất chủ nhiệm Trương này cũng có thể lén nhìn một chút.
Nhân lúc cô ta ra ngoài đi vệ sinh, Phù An An bắt đầu tìm kiếm manh mối có ở trong phòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo