Editor: Trâm Rừng
Phù An An đánh chủ ý cầu phú quý trong nguy hiểm. Nhưng sau khi tìm kiếm, cô thực sự đã tìm thấy một vài chỗ kỳ lạ. Trên chỗ ngồi của vị chủ này chỉ trưng bày một ít giấy tờ, ngoài ra trong ngăn kéo và ngăn tủ đều trống rỗng.
Máy tính của cô ấy đang bật nhưng trên màn hình làm việc so với ngăn tủ còn sạch sẽ hơn. Không có bất kỳ tài liệu nào về công việc chứ đừng nói đến việc tìm kiếm bất kỳ thông tin nào.
Các NPC trong trò chơi đều rất nghiêm túc làm việc mà nhỉ? Trong trò chơi sinh tồn có thái độ cực kỳ nghiêm túc trong việc mô phỏng tính xác thực của từng chi tiết khác nhau, những lỗi cơ bản như vậy không nên xuất hiện.
Trong khi cô đang tìm kiếm xung quanh thì Trương Mẫn đã đi vệ sinh xong và đang vội vã quay lại đây. Bây giờ đi ra ngoài sẽ bị phát hiện, Phù An An chuẩn bị bước ra ngoài thì dừng chân lại nhìn về phía ngăn tủ. Kéo nó ra thì bên trong quả nhiên vẫn trống trơn, đúng là một chỗ trốn lý tưởng.
--------------------------------
Nửa phút sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra. Trương Mẫn bước đi chậm rãi, không gây ra tiếng động nào trên sàn nhà nhẵn nhụi. Xuyên qua khe hở trên cửa tủ, Phù An An nhìn thấy một đôi chân đi tất đen, đi giày da màu đỏ dừng trước mặt cô.
Cô nín thở nhìn động tĩnh bên ngoài không chớp mắt. Hai giây sau, người bên ngoài chuyển động. Nghe tiếng két, người bên ngoài đang mở chiếc tủ bên cạnh làm cô giật mình.
Phù An An xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, Trương Mẫn ngồi xuống ghế làm việc, cầm chiếc gương trên bàn tự thưởng thức vẻ đẹp của mình. Cô ta có khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi đỏ tươi, trông thực sự rất giống như vừa mới ăn xong một đứa trẻ, lại phối hợp với nụ cười âm trầm đó,… Dị năng không gian có tác động được tới các sinh vật phi tự nhiên như linh hồn ác quỷ này không nhỉ? Phù An An yên lặng nghĩ.
Lúc này, ánh sáng phản chiếu từ chiếc gương nhỏ do Trương Mẫn cầm có vẻ hơi chói mắt. Phù An An khó chịu chớp mắt một cái sau đó cô đã đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu trong gương. CMN, cô đã bị phát hiện! Ngay sau đó, Phù An An đẩy cửa tủ ra chuẩn bị chạy trốn.
“Tên thực tập sinh đáng chết này!” Vào lúc này Trương Mẫn cũng lao về phía cô, móng tay đỏ tươi của cô ta sắp sửa chạm vào mí mắt của Phù An An.
Này con mẹ nó thực sự là quỷ hả?! Phù An An cảm thấy da đầu tê dại, liền nắm lấy tay cô ta, làm một động tác thảy qua lưng. Ngay lập tức, một cánh tay của cô ta đã bị Phù An An nắm chặt. A a, nữ quỷ này thật là đáng sợ a!
Khi căng thẳng quá mức sẽ khiến sức mạnh hủy diệt của Phù An An tăng vọt, mỗi cú đấm đều đánh trúng vào cơ thể của Trương Mẫn.
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
“Đừng đánh nữa!”
“Em gái, em gái!”
Ai là em gái của ngươi, quỷ quái đáng sợ hơn quái vật gấp triệu lần. Cho nên nỗi sợ lên đến cực hạn thì dùng búa đập loạn thôi.
Trương Mẫn tóc rối tung, lớp trang điểm lem luốc, khuôn mặt sưng húp và hốc mắt thâm quầng. “Đừng đánh nữa, tôi là người chơi chia bài! Chúc mừng cô đạt được tư cách trao đổi đạo cụ, xin đừng đánh nữa!"
Trương Mẫn tuyệt vọng hét lên: "Tôi là một người chơi chia bài!"
Người chơi chia bài gì? Nắm đấm nhỏ sắp rơi xuống đã dừng lại trước mắt cô ta, Phù An An vươn tay nâng khuôn mặt sắp sưng thành đầu heo của Trương Mẫn lên, “ngươi là người chơi?”
“Ừ.” Trương Mẫn khẩn trương gật đầu.
“Không, ngươi không phải.” Phù An An lắc đầu, nắm đấm mới vừa dừng lại đã hung ác tiếp tục đánh tới.
"Ngày đầu tiên của trò chơi đã giải thích rồi, thêm luôn tôi chỉ có mười người chơi, lấy đâu ra người thứ mười một? Trò chơi can thiệp trâu bò này ấy, NPC không chỉ biết sự tồn tại của những người chơi mà còn giả trang thành người chơi.”
Hào quang của đối thủ yếu đi nên sự kiêu ngạo của Phù An An lại trỗi dậy.
Cô cảm thấy con quỷ này yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, Phù An An đè cô ta lại rồi cười lạnh: "Muốn không bị ăn đòn thì hãy nói ngay cho cô nãi nãi biết bí quyết để thông quan là gì."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo