Editor: Trâm Rừng
Những thanh âm quen thuộc bên ngoài này khiến cho người nghe cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng. Cho đến nửa đêm, người chơi bị tra tấn vừa kinh vừa sợ, người chơi chóng mặt muốn chìm vào giấc ngủ.
Tiếng hét và mở cửa ngoài hành lang đã biến mất. Tiếng nắm cửa xoay nhẹ nhưng rõ ràng lạ thường. Những con quái vật đó thực sự có thể tự mở cửa sao? Bọn hắn rõ ràng đã khóa trái cửa!
Trương Viện Viện bất lực nhìn những con quái vật đó từ cửa bước vào, leo lên chiếc thang sắt lên giường tầng trên, đứng bên cạnh cô rồi thò những ngón tay khô héo đen như mực tới mí mắt của cô.
Giờ phút này, cô như cá nằm trên thớt, không thể nhúc nhích. Bất lực nhìn bóng ma sắp cướp đi con mắt của mình, Trương Viện Viện rốt cuộc không khống chế được bản thân, há to miệng sắp hét lên.
Ba -- Một bàn tay nhỏ từ trên trời rơi xuống, Phù An An chính xác không nhầm lẫn mà che miệng của cô ấy lại. Khoảnh khắc tiếp theo, những tiếng hét sợ hãi vang lên từ phòng bên cạnh.
“Đừng tới đây, đừng tới đây! Cứu mạng!” Là giọng nói của Hùng Khôn. Tiếng kêu này đã thức tỉnh Trương Viện Viện. Mở mắt ra nhìn xung quanh làm gì có con quỷ nào trong phòng.
Trong một căn phòng ở phía đối diện, có tiếng đập cửa, có những lời nói ngây thơ và đáng yêu của trẻ con vọng ra từ hành lang --- "Hì hì! Thầy Hùng, ta đã bắt được ngươi!" Nghe phía trước truyền tới tiếng kêu thảm thiết, nghĩ cũng không cần nghĩ, Hùng Khôn nhất định là dữ nhiều lành ít.
Phù An An đột nhiên biết hôm qua mình đã gặp chuyện gì. Là ác mộng, hoặc có lẽ nói là quỷ đè. Có lá bùa rồi, yêu ma bên ngoài không vào được. Nhưng mà phá hủy quy tắc, bọn chúng sẽ thu được sức mạnh mà tiến vào trong. Những con quỷ của ngày hôm qua giống như những con quỷ của ngày hôm nay, muốn phá vỡ các quy tắc bằng cách hù dọa người chơi sau đó giết chết họ.
Nhưng đó có phải là tất cả không? Phù An An cắn môi, luôn cảm thấy mình còn bỏ sót một chút manh mối. Nhưng mà không nghĩ ra được.
Lúc này, Trương Viện Viện đã dùng khuỷu tay chạm vào cô. Phù An An hoàn hồn, nhìn về phía cô ấy, dùng ngón tay viết lên tay của cô ấy-- giữ yên lặng. Có chuyện gì ngày mai nói.
Cuối cùng cũng nghênh đón ngày thứ sáu, nhưng mà tâm tình của bọn họ vô cùng trầm trọng.
Chỉ trong một buổi chiều và một đêm, đã mất đi ba người chơi. Tình hình bên ngoài còn chưa rõ, không ai dám vội vàng mở cửa.
Việc đầu tiên Phù An An làm khi tỉnh dậy là ngẩng đầu nhìn chữ phù văn trên đầu, vốn dĩ chữ phù văn không rõ ràng này sắp nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một đường nét mơ hồ. Thế cục bây giờ đối với người chơi mà nói vô cùng khó khăn.
Phù An An có chút lo lắng không nhịn được cắn ngón tay. Nếu cô không thể né tránh mà phải trực tiếp chiến đấu thì cô có thể thắng không? Dị năng không gian có hiệu quả với loại ma quỷ chỉ có thể bị trấn áp bởi bùa chú này không...
"An An, muốn uống nước không?" Trương Viện Viện đứng dậy, gấp chăn bông lại, bưng chén nhỏ giọng hỏi.
“Giúp em rót một ít.” Phù An An gật đầu, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu. Đám trẻ đã không còn. Cả trường mẫu giáo u ám, không có lấy một tia nắng. Các tòa nhà dân cư xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như một cái lồng vô tận đè lên trường mẫu giáo, khiến mọi người vô cùng phiền muộn.
Phù An An nhìn đến xuất thần, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh nhỏ vụn cộc cộc cộc. Ngoài cửa sổ, một con quỷ không mặt mũi đang nhìn thẳng vào cô. Thảo! Phù An An đột ngột lùi lại.
Trương Viện Viện cũng nhìn thấy, toàn thân run lên vì sợ, một tay bịt chặt miệng. Một cái tay khác run rẩy đi kéo Phù An An, tính toán giấu cô đi, bịt tai mà đi trộm chuông.
Cô đương nhiên cũng sợ cái này nha! Nhưng khi nghĩ đến suy đoán của cô nên đã cố gắng kiềm chế ý muốn bỏ chạy của bản thân, nắm chặt lá bùa màu vàng trong tay, sau đó tập trung toàn bộ lực chú ý vào nó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo