Editor: Trâm Rừng

Cảm giác vận chuyển dị năng không gian không cách nào hình dung, không rõ ràng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

Phù An An hơi nghiêng đầu rồi trên tay dùng hết sức lực. Đầu người của quỷ quái xoay tròn 180°, Phù An An ngạnh sinh sinh đem nó vặn trở về nhưng không giết được nó.

Nó lại dễ dàng đem đầu quay trở lại, rất giống biểu diễn một lần quay đầu hơn một vòng rưỡi trên không. Cái này để lại bóng ma cực lớn trong lòng của Trương Viện Viện, quỷ quái này đang thị uy với bọn cô sao?

Phá hư cơ thể không được, vậy cũng chỉ có thể thử đem nó đưa vào không gian thử xem sao. Nghĩ tới dị năng này thường không thể kiểm soát được, Phù An An lo lắng liếm môi, xin hãy cho tôi một chút sức mạnh!

Đi vào! Đem cái đồ chơi này hút vào!

Sau một khắc. Trương Viện Viện nhìn thấy con quỷ nằm trên cửa sổ đã biến mất! Đối với cái này cô ấy không hiểu rõ cho lắm, nhưng nhãn tình của Phù An An lại sáng lên.

Cô đột nhiên phát hiện sử dụng dị năng dường như dễ dàng hơn rất nhiều, trong quá trình sử dụng cũng không có đau nhức, dị năng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, dễ dàng khống chế hơn rất nhiều. Hơn nữa dị năng không gian thật sự có thể khống chế yêu ma!

Quả nhiên có thể chứa hết, thế giới chính là của bạn. Hệ thống trò chơi lần đầu tiên không có lừa dối cô. Phù An An cảm động đến mức muốn ngừng chửi “ trò chơi gân gà”.

Sau năm, sáu ngày lo lắng, cuối cùng cô cũng lấy lại được chút tự tin và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"An An, em sao vậy?" Trương Viện Viện là người đầu tiên chú ý tới cảm xúc của cô, không thể giải thích được mà vui mừng, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái!

"Không sao, con nằm đi, ba ba đưa con thông quan."

Phù An An vung mạnh vung mạnh cánh tay, lại quăng vung cánh tay, hoạt động một chút cơ thể tiếp đó nhắm mắt lại xem xét tình huống bên trong của không gian. Là một vật thể đã chết mà vật thể đó vẫn sống và tung tăng trong không gian.

Như thể cảm nhận được sự hiện diện của cô nên nó còn ngẫu nhiên tấn công vào hư vô. Cô cố gắng khống chế nó, sau đó huy động dị năng không gian, toàn bộ đè ép lên nó.

Nếu vật chết này vẫn còn di chuyển vậy thì nghiền ép nó cho đến khi thành cặn bã. Lần này nó đã triệt để bất động. Dùng một cái ngôn ngữ trong nghề tới nói, đại khái là Phù bán tiên đã thu mất ba hồn bảy phách của con quỷ!

Phù An An dùng ý thức nhìn xem đống cặn bã kia -- Trong không gian của cô thì ai có thể đánh bại cô được! Cho dù là quỷ, cũng không thể!

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy thanh âm lo lắng của Trương Viện Viện đang ở bên cạnh: "An An, em làm sao lại chảy máu mũi!"

Ý thức trở lại ngay lập tức. Phù An An sờ mũi. Cảm giác quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, màu sắc cũng quen thuộc. Thì ra chỉ là cảm giác đau đớn biết mất, nếu cô sử dụng dị năng vượt quá phạm vi thân thể có thể chịu đựng thì những phản ứng khó chịu khác vẫn xuất hiện như cũ.

Nếu như dựa theo số lượng của những đứa trẻ biến thành quỷ quái thì còn ít nhất là 187 con nữa. Có thể...... Đại khái...... Cô không có biện pháp một mình chiến đấu với nhiều con như vậy.

“Không có chuyện gì.” Phù An An tùy ý lau đi, sau đó nhìn lá bùa trên đỉnh đầu, "Lá bùa này nhiều nhất chỉ có thể kéo dài một ngày, chị có ý kiến gì khác không?"

“Cái này......” Trương Viện Viện vẻ mặt khó xử.

“Tốt a, chị không có.” Phù An An đã hiểu rõ. Tiếp đó theo thói quen cô cầm một trang giấy đi ra, bá bá bá viết, bắt đầu tiến hành phân tích trong đại não, "Vòng trò chơi này đã vô số lần nhắc nhở đến trò chơi trốn tìm này và bây giờ nó đang thực sự diễn ra.

Trong trò chơi trốn tìm, một bên sẽ là người bắt và một bên là người đi trốn. Rõ ràng, đám quỷ quái là phía bắt giữ, phía chúng ta là những người đi trốn…”

Phân tích xong điểm này, Phù An An dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Viện Viện, "Hiện tại chúng ta có thể tính là đang trốn không?"

Không thể! Trốn ở một nơi mà đối phương không biết mới có thể coi là trốn, tình huống hiện tại của bọn họ chỉ có thể coi là được bảo vệ dưới bùa hộ mệnh mà thôi!

0.11273 sec| 2400.953 kb