Editor: Trâm Rừng

“Còn, vẫn còn.” Trương Viện Viện lấy ra lá bùa nhỏ màu vàng của cô.

Phù An An: “cất kỹ đi, thời điểm mấu chốt có thể cứu một cái mạng chó của chị đó.”

Trương Viên Viên lần đầu tiên không có trả lại mà thành thật đút vào túi áo trong cùng, "An An, em chạy nhanh như vậy từ lúc nào vậy?" Cô vẫn nhớ rằng Phù An An đã trượt kỳ kiểm tra thể chất trong học kỳ đầu tiên.

“Không chạy nhanh chúng ta sẽ chết.” Vừa nói cô vừa cầm chiếc ấm đặt trên bàn lên, trong đó vẫn còn nửa bình nước lạnh. Phù An An cũng không ghét bỏ, trực tiếp đổ ra uống hai ngụm.

Sau đó, cô nhìn ra ngoài. Ở tầng dưới, trên sân chơi phủ nhựa xanh, những linh hồn xấu xa đó đã biến mất. Còn ở cửa thì sao? Phù An An thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ mỏng manh.

“Sao vậy?” Trương Viện Viện ghé sát vào.

Phù An An: "Chị có nhìn thấy trên trần nhà ở trong góc vẽ phù chú không ?"

Trương Viện Viện cố hết sức tiến lại gần, "Chị thấy rồi."

Phó An An: "Trước khi hoa văn trên đó biến mất, bất kể bên ngoài phát sinh chuyện gì, cũng không được phép mở cửa ra."

------------------------------------

Họ đã ở đó gần bốn tiếng đồng hồ. Thời gian lại dài dằng dặc, lại gian nan. Cho đến gần chín giờ rưỡi, điện sẽ bị cắt và đèn sẽ tắt.

Trương Viện Viện ôm chăn của mình, mặt dày mày dạn leo lên giường của Phù An An, nhất quyết muốn được nằm cùng với cô. Không gian phù hợp cho một người ban đầu bỗng trở nên chật hẹp.

Phù An An nhìn người đối diện mình: “Không thể trở về giường của chị sao?”

Trương Viện Viện dùng sức lắc đầu, " Béo à, chị sợ." Nếu quái vật kia vừa đẩy cửa ra, hướng chính diện đó là giường của cô.

Phù An An: "... Chị không phải là người ưu tú đã vượt qua một vòng sao?"

“Lũ có thể so sánh với quỷ sao?” Trương Viện Viện quấn chăn thật chặt, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh, “Tiểu béo ngoan, để cho chị chen chen với em một chút thôi.” Nhìn xem bộ mặt dày này của cô ấy nhất định sẽ không chịu dời đi.

“Ngoan cái gì mà ngoan, kêu ba ba.”

“Ba ba!” Âm thanh này vừa dứt khoát vừa lưu loát, nghe như không có chút hạn cuối nào. Nhưng tỷ muội ba ba cũng là ba ba.

Phù An An hài lòng gật đầu: "Ừm, ngủ đi, buổi tối không nên làm ồn."

"Tại sao?"

"Bởi vì mọi người phải giữ im lặng sau chín giờ ba mươi."

Phù An An lặp lại các quy tắc mà Trương Mẫn đã nói vào ngày đầu tiên, "Hãy nghe lời giáo viên."

Nói đến đây, cô không khỏi nghĩ đến Trương Mẫn. Kể từ khi trò chơi trốn tìm bắt đầu thì cô đã không thấy cô ta xuất hiện nữa.

Một bên khác

Trong hai phòng kế bên. Khi họ chạy trở lại, vị trí của bọn họ đã bị xáo trộn. Hai người bạn đồng hành liên tiếp chết, ngoại trừ Phù An An và Trương Viện Viện, bên họ chỉ còn lại bốn người.

Hàn Âm Nhi theo sát bên cạnh Mã Nghị cùng với một nam người chơi khác. Hùng Khôn thì ở một mình. Sau khi tắt đèn, hai ký túc xá cũng ngừng nói chuyện. Căn phòng tối om. Tuy nhiên, ánh sáng bên ngoài hành lang cứ chập chờn qua khe hở cực nhỏ dưới cánh cửa.

Đát, đát, đát! Bên ngoài có tiếng bước chân.

Họ nghe thấy ai đó đang gõ cửa -- "Mở cửa đi! Tôi, Đinh Gia Hào, đã trở lại." Đây là tên của người chơi đã chết trong hành lang, "Mọi người vẫn là đồng đội đúng không?"

“Người” bên ngoài nói chuyện một lúc, thấy không ai để ý nên mới dừng lại. Nhưng thời gian tạm dừng này không quá hai phút. Ngay sau đó, một "người" khác gõ cửa. “Anh (em gái), mau mở cửa cho chị.” Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Chu Phương, "Không phải đã đồng ý rồi sao, chị đây mời các ngươi ăn cơm nha."

1.61994 sec| 2386.477 kb