Editor: Trâm Rừng

Những người khác cũng chú ý đến cảnh này.

Nhìn từng hàng giáo viên với vẻ mặt tê liệt, Hùng Khôn mở miệng nói: "Chết tiệt, rõ ràng là các giáo viên này có quỷ a."

“Tôi cũng cho rằng như vậy. Nói không chừng tối hôm qua mập mạp không có trở về là do những giáo viên này giết chết.” Đây là một người đàn ông được phân cùng phòng với mập mạp. Loại suy đoán này cũng có chút đạo lý.

“Vậy chúng ta ở với những giáo viên này có nguy hiểm không?” Chu Phương nghe thấy điều này cau mày, nếu cô ấy biết điều này sớm sẽ không đi tổ đội với một người mới rồi. Hàn Âm Nhi rất thông minh, cô ta đã lên thuyền của Mã Nghị ngay từ đầu.

Thời điểm bọn họ đang thảo luận thì bài tập thể dục buổi sáng ở bên cạnh đã làm xong.

“Trò chơi ở đâu cũng nguy hiểm.” Mã Nghị tiếp thu lời nói của Chu Phương, nhìn lũ trẻ đang tụ tập chuẩn bị rời đi, "Mọi người đi về trước đi, cẩn thận một chút, nhìn xem còn có cái manh mối gì không."

Sau khi một người tử vong, mọi người đều đề cao cảnh giác. Theo yêu cầu của nhà trường, trong giờ nghĩ ngơi buổi tối, mọi người đều về sớm hơn mười phút.

"Mọi người đều về hết rồi phải không?" Trước khi đi vào, mọi người xác nhận một lần nữa.Tất cả chín người đều ở đó.

Trên chiếc giường bốc mùi mốc meo, Phù An An vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ. Không cần tắt đèn, tới giờ nó sẽ tự tắt, kéo màn đi ngủ, Phù An An ngẩn người nhìn chằm chằm vào mùng.

Xuyên thấu qua tấm màn chống muỗi lờ mờ, hoa văn ở trên trần nhà dường như tạo thành một khuôn mẫu.

Sắc lệnh... mệnh lệnh? Chẳng lẽ là hai chữ này?

Phù An An có chút kỳ quái. Vừa định ngồi dậy nhìn, đột nhiên đèn vụt tắt.

9h 30 đã đến, tắt đèn đi ngủ. Tiếng bước chân của tuần tra từ bên ngoài truyền đến, từ nay về sau ai nói chuyện gì đều bị khiển trách.

Nhắc nhở trong trò chơi đã nói rồi hãy lắng nghe giáo viên. Người chơi thông minh ở loại thời điểm như thế này sẽ không cứng rắn đối đầu với trò chơi.

Nửa đêm, bốn phía yên tĩnh. Tất cả đèn trong trường mẫu giáo đều tắt, chỉ có đèn an ninh ngoài hành lang đang phát ra ánh sáng xanh.

Phù An An bị đánh thức bởi động tĩnh bên cạnh chiếc gối và mở mắt ra ngay lập tức. Cô ngủ trên tầng hai. Đột nhiên bên cạnh giường có một bàn tay vén tấm màn ngủ mà cô đã buông xuống.

Là Chu Phương ở giường bên cạnh. Đêm hôm khuya khoắt, tóc tai bù xù đứng tại bên giường nhìn cô.

“Tỉnh rồi.” Chu Phương cười với cô: "Em gái, em cùng chị Phương đi nhà vệ sinh được không? Đêm khuya như vậy, thật đáng sợ."

Cái gì? Mặc dù cô rất dễ tỉnh ngủ nhưng điều đó không có nghĩa là cô vui lòng khi bị người khác đánh thức.

Phù An An nghe vậy mặt không thay đổi liếc cô ta một cái, “không thể.”

"Này, này! Chờ một chút, em gái." Chu Phương không ngờ rằng Phù An An sẽ trực tiếp từ chối như vậy. Chẳng phải một cô gái nhỏ chưa ra xã hội thường da mặt sẽ mỏng manh và ít có khả năng từ chối mọi người nhất sao?

“Chị Phương thật sự chịu không nổi rồi.” Chu Phương nhìn cô, sau đó lấy ra một thỏi son từ trong túi xách,

"Được, Phương tỷ cho cô cái này, cô chưa từng thấy qua đúng không, cây son này giá sáu bảy trăm một cây, Phương tỷ tổng cộng dùng qua có hai lần."

Phù An An liếc nhìn đồ vật mà cô ta nhét vào trong tay của mình, “Không cần. Kêu Hàn Âm Nhi đi cùng với cô đi.”

Nghe vậy Chu Phương sắc mặt thay đổi, nếu Hàn Âm Nhi nguyện ý đi cùng cô ta thì còn gọi Phù An An làm cái gì. Từng người một đều gọi cô ta là chị, nghe thì hay nhưng thực tế bọn họ còn không thèm đi nhà vệ sinh cùng với cô ta.

Trong phòng chỉ còn lại Trương Viện Viện. Tuy nhiên, Hàn Âm Nhi có mối quan hệ tốt với cô, Phù An An có vẻ dễ nói chuyện nhất còn không thèm đi cùng với cô ta, vậy Trương Viện Viện… Chu Phương cảm thấy khả năng không lớn.

Nhưng vẫn là nhắm mắt đem cô đánh thức, “Viện Viện, chị muốn mời ngươi......”

“Lăn.” Một chiếc gối bay thẳng vào mặt cô ta, cô ta không biết Trương Viện Viện có tính khí rất lớn khi bị đánh thức.

0.14148 sec| 2412.148 kb