Editor: Trâm Rừng.
"Nhưng điều đó cũng không đúng. Thông thường chơi trốn tìm phải cho người trốn thời gian để trốn, nhưng tình hình hiện tại là trò chơi trực tiếp bỏ qua bước này."
Vấn đề nằm ở đâu? Phù An An bất tri bất giác lại bắt đầu cắn ngón tay của mình.
“Cái kia...... An An, trên thực tế, cũng có một trò chơi trốn tìm, trong đó người chơi phải bị bịt mắt và không có thời gian để trốn.”
Đồng chí Trương Viện Viện đã lên tiếng vào thời điểm quan trọng này để đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng.
Phù An An cả người đứng im tại chỗ, trong trạng thái xuất thần giống như giác ngộ ra : Trên mặt của quỷ quái chỉ có hình dáng của mắt, mũi miệng; người chơi và giáo viên chết đều do bị móc mắt cùng với cắt mất đầu lưỡi; Trên tường của lớp mẫu giáo, có một bức tranh đôi môi phụ nữ rõ ràng và kỳ lạ; và trong cơn ác mộng, Hùng Khôn là người duy nhất bị bắt sau khi hét lên... Những lời nhắc nhở này giống như thời khắc đều nhắc nhở, chìa khóa để vượt qua vòng trò chơi này chính là im lặng!
Má ơi! Sau khi phân tích xong, Phù An An cảm thấy da đầu tê dại. Vậy thì tại sao những thứ từ bên ngoài bây giờ không thể xong vào khi họ nói chuyện? Là vì Bùa hộ mệnh sao?
Nhưng trong phòng của Hùng Khôn cũng có bùa chú nhưng những yêu ma kia vẫn đi vào được. Nhưng nếu không phải do bùa chú, hiện tại những yêu ma này đã biết cô đang ở đâu mà vẫn không xông vào thì lại không hợp lý.
Lá bùa, giữ im lặng... Là liên đến độ lớn của âm thanh hoặc nó liên quan đến khoảng thời gian? Muốn hay không mạo hiểm đi thử xem?
Phù An An trong lòng cân nhắc hồi lâu, sau đó vẫy tay với Trương Viện Viện nhỏ giọng nói: "Trèo xuống gầm giường, đừng phát ra tiếng động."
“An An, em muốn làm gì?”
"Tìm cách thông quan trong nguy hiểm." Phù An An hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy chiếc bàn gỗ trong phòng ra, cùng với tiếng vang lớn, đôi mắt của Trương Viện Viện mở to như chuông đồng.
Phanh -- Một âm thanh va đập dữ dội của một sinh vật không xác định từ ngoài cửa truyền đến, khiến Trương Viện Viện run rẩy kịch liệt.
Ba người ở căn phòng đối diện cũng sửng sốt, đồng thời nhìn về phía cửa, cảm thấy Trương Viện Viện cùng Phù An An chết chắc rồi.
Tuy nhiên, cánh cửa gỗ mỏng manh dưới tác động của nó giống như lung lay sắp đổ nhưng lại không hề bị vỡ ra!
Đây là cửa phòng chất lượng tốt sao?
Không! Là do Phù An An đã đoán đúng!
Trong phạm vi được bảo vệ bởi lá bùa, họ được phép nói chuyện vào những thời điểm khác trừ thời gian tắt đèn đi ngủ. Theo cách này, có thể giải thích rằng ngay từ đầu, lời nhắc của trò chơi "vâng lời giáo viên" là rất quan trọng, Trương Mẫn tuy chỉ là một nửa NPC nhưng cũng được tính là một NPC.
Nhưng khi hiệu lực của lá bùa ngày càng yếu đi, thời gian an toàn của căn phòng cũng sắp hết. Vì vậy, điều quan trọng nhất tiếp theo để vượt qua cấp độ này là giữ im lặng!
Bên ngoài toà nhà. Một tiếng chuông vang lên trong khuôn viên trống rỗng.
Ngay cả khi không có bọn trẻ thì bài hát tập thể dục buổi sáng cũng vẫn đúng hạn mà đến. Tiếng trẻ thơ ngọt ngào văng vẳng trong khuôn viên vắng lặng, hoang vắng và đìu hiu.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng không cần nghĩ cũng có thể đoán được, yêu ma quỷ quáy nhất định còn ở bên ngoài, sốt sắng canh giữ bọn họ.
"Trứng lớn." Phù An An kéo Trương Viện Viện đang sợ hãi đến choáng váng nằm sấp dưới giường ra, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt cô ấy, "Em biết bí mật để thông quan vòng chơi này."
Cô kể hết những điều đã phân tích cho Trương Viện Viện nghe, sau đó lấy chăn bông trên giường ra, trải xuống gầm giường, "Bùa hộ mệnh này có lẽ sẽ không tồn tại được lâu nữa. Hôm nay, chúng ta hãy ngủ vào ban ngày để chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bất cứ lúc nào vào ban đêm."
Cô nói xong, Trương Viện Viện ngoan ngoãn ôm gối bò về phía sau, căng thẳng tột độ khiến cô ấy lúc này mới tỉnh táo lại, "An An, làm sao chị cảm giác là em đang dẫn chị thông quan chứ không phải chị đang dẫn em vậy?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo