Editor: Trâm Rừng
Nó là thật hay là một cơn ác mộng? Phù An An nhìn vào đầu giường của cô, không có dấu vết, "Viện Viện, tối hôm qua chị có nghe được cái gì không?"
“Không.” Trương Viện Viện lắc đầu, “Tối hôm qua lại gặp ác mộng sao?”
Phù An An vẻ mặt xanh xao. Nó thực sự là một cơn ác mộng sao? Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, cảm giác rất chân thực, rất giống với loại ma đè mà khi còn bé cô từng nghe người lớn kể.
Cô ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo. Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó trong lòng bàn tay. Xòe các ngón tay, thứ cô nắm chặt là tấm bùa bình an. Tờ giấy bùa trở nên hơi nhàu nát do tác dụng lực, nhưng không có gì thay đổi ngoại trừ điều này.
Cô không thể biết liệu lá bùa này đã được sử dụng hay chưa. Cô ngẩng đầu lên nhìn trên trần nhà. Lá bùa trên đó đã mờ đi một chút nhưng vẫn còn đó.
----------------------------------------------
Hôm nay là ngày thứ năm của trò chơi.
Hôm nay trong tòa nhà dạy học có vẻ yên tĩnh lạ thường. Họ bước vào, bây giờ chỉ còn lại bốn hoặc năm đứa trẻ trong mỗi lớp. Tất cả những đứa trẻ này tập trung bên cạnh giáo viên tương ứng của chúng để chơi.
Nếu chỉ là chơi đơn thuần thì tất nhiên không có gì. Nhưng so với vẻ ngoài ngây thơ của những đứa trẻ này, các giáo viên ngồi đó không nói lời nào, khuôn mặt như được bao phủ bởi một tầng sương đen, khiến người ta cảm thấy mờ mịt. Ngay cả khi những đứa trẻ nghịch ngợm này kéo tai và véo mũi, giáo viên vẫn không di chuyển..
“Như thế nào...... chỉ còn lại có mấy đứa bé này?” Trương Viện Viện nhìn mấy đứa bé còn lại, nhỏ giọng nói cùng Phù An An.
Tuy nhiên, những đứa trẻ này có thính giác rất tốt, nhìn Trương Viện Viện, chúng mím môi cười, “Bởi vì bọn họ đi chuẩn bị chơi trốn tìm rồi, cô giáo có muốn chơi trốn tìm cùng với chúng em không?”
“Cô không muốn chơi.” Phù An An nghe vậy, nhàn nhạt tiếp lời, đem Trương Viện Viện kéo ra xa mấy đứa trẻ này một chút.
Hôm nay, mấy đứa trẻ này đều dị thường, không có đuổi theo nói muốn bắt bọn họ nữa, mà là đứng ở cửa ngoan ngoãn nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra chờ mong, “chơi trốn tìm phải có giáo viên cùng với trẻ em nha, giáo viên không thể không chơi.”
Sau khi nói xong, phòng học càng thêm yên tĩnh, mấy đứa nhỏ còn lại cũng nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra nụ cười.
Trương Viện Viện trong lòng run lên, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Bên ngoài chính giữa trên cây hòe, đột nhiên bay tới hai con chim màu đen, tiếng kêu trầm thấp của quạ đen vang vọng toàn bộ trường mẫu giáo.
Mọi người lo lắng đề phòng vượt qua buổi sáng cùng buổi chiều. Sau bữa tối, đó là thời gian cho các hoạt động tự do.
Lúc này, người chơi ăn xong đầu tiên đã đi dạo toàn bộ khu nhà dạy học đã trở về với khuôn mặt nhợt nhạt, mang về một tin tức nặng nề -- Tất cả những đứa trẻ đã biến mất!
Mọi người ném bát đũa xuống và lao đến ngay lập tức. Phim hoạt hình vẫn chiếu trong lớp như bình thường. Nhạc nhẹ đang phát và tất cả các ghế dành cho trẻ em đều trống rỗng. Những đứa trẻ đó đã đi đâu? Đây là câu hỏi trong đầu của tất cả người chơi.
Vào lúc này, những giáo viên ngồi ở phía trước cả ngày như những bức tượng gỗ đột nhiên di chuyển. Tất cả đều bước ra khỏi lớp, trên tay mỗi người đều cầm một cây bút, đứng ở cửa nhìn những người chơi.
Không hề báo trước, bọn họ bất ngờ giơ tay và dùng đầu bút đâm vào nhãn cầu của mình làm máu bắn tung toé! Chưa dừng lại ở đó, họ đưa tay vào miệng của mình rồi dùng lực rất mạnh kéo gốc lưỡi ra. Dùng loại biện pháp cực đoan này tự tay giết chết chính mình.
Ngay cả những tay chơi kỳ cựu, nhiều người cũng phải khiếp sợ trước phương pháp tự sát đẫm máu này. Trên cây hòe, quạ đen lại kêu lên om sòm đuổi cũng không đi.
Có tiếng người run rẩy nhỏ giọng hỏi thăm, “Tại sao những giáo viên này lại muốn tự sát?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo