Editor: Trâm Rừng

Hùng Khôn từ từ quay lại, hắn ta nhìn thấy các giáo viên trong mỗi phòng học đều đi ra. Bọn hắn đang nhìn Hùng Khôn một cách thờ ơ, lạnh lùng và vô cảm, như thể họ đang nhìn một người đã chết.

Dưới ánh mắt như vậy, Hùng Khôn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Một đám tiểu tử bị giáo viên canh giữ không có ra khỏi phòng học, mà là từng cái một nằm ở trên cửa sổ phòng học, vô cùng hứng thú nhìn động tác của hắn ta.

Sau đó, một đứa trẻ mạnh dạn và hoạt bát chỉ vào Hùng Khôn rồi hỏi giáo viên đứng ở cửa với giọng dịu dàng, "Thầy ơi, chúng em chơi với thầy Hùng được không?"

Bọn trẻ được đáp lại bằng một tiếng sập cửa lớn. Phần thú vị nhất của "Tom và Jerry" đang được chiếu trên TV, mỗi lần bọn trẻ nhìn thấy điều này đều sẽ cười phá lên, nhưng hôm nay thì không.

Hùng Khôn nhìn vào hình dáng đã không còn hoàn chỉnh của đồ án, cùng với sự thôi thúc không thể giải thích được đã khiến anh ta tìm một nhánh cây để đặt khối bùn trở lại vị trí ban đầu.

Thời khắc hình đồ án được khôi phục, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận cười vang. Giọng cười the thé đó giống như một lời giễu cợt hơn là sự thích thú khi xem một bộ phim hoạt hình.

Cái chỗ chết tiệt này, thật là cmn quá bất thường. Hùng Khôn ném cành cây đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vào buổi tối, lúc chín giờ hai mươi. Mọi người không chỉ trở về ký túc xá đúng giờ mà còn sớm hơn mười phút.

Vẫn chưa cúp điện, Phù An An ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Căn phòng bọn họ tình cờ ở đối diện với tòa nhà dạy học, thông qua hai cửa sổ, Phù An An có thể nhìn thấy một chút tình hình của khu nhà đối diện.

Trên thực tế, trong ba ngày đầu tiên, cô đã bắt đầu quan sát qua cửa sổ. Những đứa trẻ đó đi ngủ lúc 9:30 như bọn cô, bây giờ chúng đang tắm rửa và đi ngủ dưới sự tổ chức của giáo viên.

"Béo lại quan sát sao?" Rửa mặt xong, Trương Viên Viện tùy ý kéo một cái ghế đẩu ngồi ở bên cạnh cô, “Sherlock Holmes· tiểu béo, em lại quan sát được cái gì?”

Phù An An liếc cô ấy, "Chị có để ý những giáo viên này không, bọn họ chưa bao giờ rời xa những đứa trẻ này."

"Điều đó không phải là bình thường sao?" Trương Viện Viện đi theo ánh mắt của cô nhìn sang, "Những đứa trẻ này đang trong độ tuổi hoạt bát, nếu không nhìn chằm chằm bọn chúng một lúc cũng không biết chúng sẽ chạy đi đâu.”

“Em không nói chuyện này.” Phù An An đặt tay lên trên tay vịn, đầu ngón tay vừa gõ vừa nghĩ, "Giáo viên không bao giờ ra ngoài một mình mà không có bọn trẻ. Ngủ, ăn và thậm chí đi vệ sinh đều ở nhà vệ sinh dành cho trẻ mới biết đi trong lớp học. Chị có cảm thấy rằng những giáo viên này giống như ... một nhóm lính canh không?"

"Không, chủ nhiệm Trương và hai cô ở trong bếp rất tự do mà."

Trương Viên Viện chỉ vào Trương Mẫn vừa mới từ nhà ăn chậm rãi trở về sau khi ăn xong.

Nghe vậy, Phù An An cũng nhìn chủ nhiệm Trương, người này đã dẫn bọn họ đến đây vào ngày đầu tiên, phải nói rằng chủ nhiệm Trương thực sự rất khác với những giáo viên trong lớp.

Đang suy nghĩ. Đèn ở phòng học đối diện đột nhiên phụt tắt. Kiểm tra thời gian, tòa nhà hành chính cũng sắp bị cúp điện.

Thấy vậy, Phù An An trèo lên giường, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi ngủ, xuyên qua lớp màn mờ mờ, cô đột nhiên phát hiện màu chữ trên đầu hình như đã phai nhạt đi một chút.

Phù An An vừa muốn nhìn kỹ hơn, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, căn phòng chìm vào bóng tối. Bị cúp điện. Vậy cũng chỉ có thể đợi ngày mai lại nhìn.

Đêm tối, cây hòe trông như một con quái vật khổng lồ nằm sừng sững giữa sân trường mẫu giáo. Bên trong toàn nhà dạy học hoàn toàn yên tĩnh. Trong tòa nhà hành chính, xuyên qua cửa gỗ mơ hồ có thể nghe thấy hai tiếng thở dốc.

Phù An An lật người nằm ở trên giường, trong lúc ngủ có chút nhíu mày, hiển nhiên đêm nay ngủ đặc biệt không thoải mái. Một giọng nói nhỏ liên tục gọi tên cô -- “Phù An An......” “Phù lão sư......”

0.11509 sec| 2401.859 kb