Editor: Trâm Rừng

"Không giống một người chơi chia bài dự bị, thậm chí thật sự có chút giống một người chơi mới."

Mã Nghị chậm rãi nói, nhìn xung quanh, "Khả năng quan sát khá tốt, nhưng thiếu đi sự can đảm. Còn cậu, ba người cậu đã quan sát thì thế nào?"

Nói đến ba người kia, Hùng Khôn cười móc cành cây trong miệng ra, “cũng không đơn giản. Những người đơn giản đều đã chết."

Những gì Phù An An vừa phân tích, hai người họ đều đã nghĩ tới. Mọi người đều có ý thức hoặc vô thức tránh giẫm phải mìn, chỉ có hai kẻ ngốc như tên mập và Chu Phương là cố tình va vào họng súng.

Mã Nghị nhìn hắn ta một cái, “nói cụ thể một chút.”

“Trong ba người, ít nhất có hai người không tầm thường.” Hùng Khôn tùy ý cầm cành cây quất vào lá cây đang rủ xuống của cây hòe, “Mấy người cậu đang quan sát thì sao?”

“Đều như thế.” Mã Nghị xụ mặt nói.

Sau khi hai người thảo luận xong cảm thấy áp lực còn khá lớn. Họ không chỉ quen biết nhau mà trước đó đã cùng nhau trải qua một vòng trò chơi.

Trong giai đoạn đầu tiên của trò chơi sinh tồn, không dễ gì mới trở thành người chia bài dự bị, cho nên những người ở đây đều giả heo đợi ăn thịt hổ đâu.

Cũng đúng. Bắt đầu từ ngày đầu tiên của trò chơi đã có người chết thì làm sao có thể để cho một đám người mới không có một chút kinh nghiệm nào đến đây thử nghiệm được.

“Còn có cô gái Hàn Âm Nhi mỗi ngày đuổi theo cậu gọi Mã ca, cũng như vậy sao?” Hùng Khôn trêu ghẹo mà hỏi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hai người ăn ý im lặng, cho Hùng Khôn một cái ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

“Mã ca, Hùng ca, thì ra các anh đang ở chỗ này.” Hàn Âm Nhi nhìn hai người, lộ ra nụ cười yếu ớt xin lỗi, "Các anh đang thương lượng cái gì vậy? Tôi có quấy rầy các anh không?"

“Không có.” Mã Nghị lấy cành cây ngắn đang cầm trong tay ra,"Chúng tôi nghiện thuốc lá, vì vậy chúng tôi cần tìm thứ gì đó để thay thế nó."

Nói xong, Mã Nghị cũng cắn nhánh cây trong miệng, thuần thục mà mập mờ nắm lấy vai Hàn Âm Nhi, "Ta để Âm Nhi muội muội đợi lâu rồi, đi thôi, ca ca dẫn em đi tìm manh mối."

Hàn Âm Nhi mím môi cười, ánh mắt còn cẩn thận quyến rũ nhìn Hùng Khôn một cái, sau đó ngoan ngoãn đi theo Mã Nghị rời đi. "Mã ca ca, chị Phương chết rất đáng sợ, anh sẽ bảo vệ em đúng không?"

“Đương nhiên.” Mã Nghị nâng cằm của Hàn Âm Nhi, “Em là tiểu tâm cang của anh mà.”

Hai người dần dần đi xa. Hùng Khôn nhìn bóng lưng của Hàn Âm Nhi lắc đầu, ánh mắt của cô ta không tệ nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nếu như động tác vừa rồi để cho Phù An An tới làm nói không chứng hắn ta có thể động chút tâm tư.

Bất quá trước nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng thì sắc đẹp làm gì quan trọng bằng. Hàn Âm Nhi xem tất cả đàn ông đều là những tên háo sắc không tiếc mạng sống sao?

Hùng Khôn lắc đầu, ném cành cây vừa gặm tới gốc cây, định bỏ đi, chợt khựng lại. Là cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, xung quanh được bao bọc bởi loại gạch đỏ loại nhỏ dùng để xây nhà.

Vốn là không để người ta chú ý tới cho đến khi hắn ta nhìn thấy thuốc nhuộm màu vàng sẫm dưới đất. Lờ mờ, giống như vẽ lên một cái đồ án kỳ quái.

Hùng Khôn lúc này đứng lên, muốn nhìn rõ cái hình lờ mờ từ độ cao cao hơn, nhưng độ mờ quá nặng, hắn ta không phân biệt được đó là vật gì. Hắn duỗi ra chân, dùng mũi giày cẩn thận đá một khối. Cục đất dính thuốc nhuộm bị lật ra, chỉ là một cục đất bình thường.

Nó giống như đồ thủ công đơn giản mà kém chất lượng do giáo viên và trẻ em trong lớp học làm ra, có lẽ nó chỉ là một tài liệu giảng dạy thông thường?

Hùng Khôn đang suy nghĩ thì đột nhiên nhận ra một điều – Bọn nhóc đang xem phim hoạt hình sau lưng anh ta đã rất rồi không phát ra tiếng cười nào.

0.28447 sec| 2395.438 kb