Editor: Trâm Rừng

Sau câu hỏi này, mọi người đều im lặng.

Mã Nghị nhìn Phù An An, "Phù tiểu thư thật tinh mắt, có phát hiện gì không?"

“Không có.” Phù An An ngượng ngùng nở nụ cười, "Hôm nay không có gì dị thường, tôi cũng không phân tích được cái gì."

"Ồ? Bất quá ta nghe Âm Nhi nói, hôm nay lại có đứa nhỏ ôm cô nói chuyện?" Mã Nghị hỏi tiếp.

“Chuyện này tôi cũng rất băn khoăn.” Phù An An lắc đầu, "Tôi thậm chí không dám tùy tiện nói chuyện với chúng nó. Mã ca, anh là cao thủ lão luyện, kinh nghiệm hẳn là hơn em, sao anh không phái người qua hỏi?”

Phía trước biểu hiện tích cực như vậy là vì đóng vai ma mới. Chẳng lẽ cô chơi vai ma mới thành công đến nỗi ai cũng muốn chèn ép cô, xem cô là quả hồng mềm ngốc nghếch hay sao?

Hôm nay cuộc thảo luận cuối cùng cũng không ra được cái gì. Cô thưởng thức nhất vẫn là Trương Viện Viện nhà cô. Tân binh thuần khiết nhất trong số họ, vậy mà cô ấy giả vờ rằng mình là một cao thủ. Với ba phần sự lạnh lùng, bảy phần hờ hững, lão nương rất mạnh mẽ nên không buồn chia sẻ với các ngươi. Cho đến khi cô ấy trở về ký túc xá đã giành được sự tôn trọng của hầu hết những người chơi không biết sự thật.

------------------------------------

Việc đầu tiên Phù An An làm khi trở lại ký túc xá là ngước nhìn lá bùa trên đầu. Còn tốt, nó vẫn còn ở đó. Cô không chắc ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao ngày hôm nay ở trong căn phòng này vẫn còn an toàn.

Nửa đêm. Đột nhiên có tiếng móng tay cào vào cửa. Tiếng vang rất nhỏ nhưng mà đủ để đem người đánh thức.

Phù An An khẽ chau mày, con ngươi ở trong mắt giật giật.

Kẹt kẹt -- một tiếng vang nhỏ nhẹ. Có vẻ như cửa đã mở ra.

Một loạt tiếng bước chân nhẹ vang lên. Mặc dù Phù An An nhắm mắt lại, nhưng cô luôn cảm thấy rằng mình có thể nhìn thấy xung quanh.

"Nó" bước vào. Toàn thân nó đen như mực, rất khô, rất gầy. Cơ thể giống như một bộ xương người được bọc trong một lớp da đen, xương sườn, khớp xương cực kỳ rõ ràng khi di chuyển. Bốn chân của nó cũng chạm đất , bò rất chậm. Từng bước từng bước một lại giống giẫm ở trong lòng của Phù An An.

Nó dừng lại bên chiếc thang sắt, hình bầu dục, không có lông, thậm chí không có nét mặt, chỉ có một khuôn mặt nghiêng ngước lên, nó đang nhìn cô.

Đát -- cộc cộc cộc. Tứ chi của nó quấn lên lan can sắt, vẻn vẹn hai cái đã bò lên giường, nó chỉ có hình dáng đầu người màu đen ngay tại bên cạnh gối nằm của cô. Nó đang nhìn chằm chằm vào cô!

Phù An An hít sâu một hơi rồi nín thở. Lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán nhỏ xuống gối. Giữa cô và thứ này chỉ cách có một lớp màn mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng cái đầu không có khuôn mặt của con quái vật này đang đẩy màn về phía trước.

Giữa bọn họ cách nhau chỉ có mấy centimet! Giờ phút này cô muốn phản kháng nhưng cảm thấy thân thể căn bản không thể động đậy, sợ hãi cùng luồn áp chế không rõ khiến toàn thân cô đang run rẩy, ngay cả khí lực trốn tránh cũng không có.

Cô nghĩ về chiếc bùa bình an mà cô đã mua ngày hôm nay. Phù An An rất gian khổ, rất chật vật nhúc nhích mấy đầu ngón tay của mình. Dùng hết sức lực trong cơ thể, cô nắm chặt lá bùa bình an nhỏ bé đó trong tay. Lá bùa nhỏ này cho cô một chút cảm giác an toàn. Nhưng cô vẫn không dám thở mạnh, trong lòng không ngừng nghĩ, "Ngọc Hoàng, Như Lai Phật Tổ, Tam Thanh đạo sĩ, Hồng Quân lão tổ, Quan Âm nương nương, chư vị thần linh, xin phù hộ con!"

Cứ thế trôi qua một đêm lo lắng. Cho đến khi một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, "An An? An An, dậy đi, sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Trời đã sáng rồi sao? Phù An An đột nhiên mở mắt ra, nằm ở trên giường thở dốc.

0.18388 sec| 2396.664 kb