Editor: Trâm Rừng

Vì sao lại tự sát? Cái chết của những giáo viên này đồng nghĩa với việc bọn trẻ không còn được kiểm soát?

Phù An An nghĩ đến trò chơi trốn tìm mà đứa trẻ kia đã lặp đi lặp lại trong hai ngày qua ... Vào lúc này, sự cố mất điện đột ngột trong tất cả các tòa nhà giảng dạy đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Ánh mắt toàn bộ mọi người nhìn sang, đột nhiên bộp một tiếng. Trên tấm kính của lớp học in một dấu tay nhỏ. Giọng nói của một đứa trẻ vang lên trong đêm tối, dịu dàng và ma quái, "Trò chơi trốn tìm sắp bắt đầu~ hì hì ha ha, các lão sư trốn cho kỹ nha, chúng ta tới bắt các ngươi rồi ~” Giọng nói dừng lại sau đó có một loạt tiếng bước chân dồn dập từ toàn bộ tòa nhà giảng dạy.

“Chạy! Chạy mau!” Mã Nghị hét lên, ra lệnh cho họ nhanh chóng rời đi.

Không đúng, cái này giống như có chút vấn đề! Phù An An còn chưa kịp phản ứng, Trương Viện Viện đã kéo cô đi thật xa, " Béo à, em chân ngắn còn không mau chạy đi! Đừng có thất thần."

So với những người khác, hai người họ đang bị tụt lại phía sau. Mà phía sau, phòng học được mở ra. Nhìn thấy thứ đi ra từ đó, đồng tử của Phù An An đột nhiên co rút lại.

Đó là loại ác quỷ ở bên cạnh giường cô đêm qua. Tại lúc cô tỉnh táo, nhìn càng thêm rõ ràng. Chúng nó đi bằng bốn chân, rõ ràng là đang nằm sấp nhưng đầu quay 180 độ lên trên. Tay và chân dài bất thường, thân hình gầy gò và ngắn ngủn, giống như một con nhện mặt quỷ có bốn chân. Không có miệng, nhưng có thể tạo ra giọng nói của một đứa trẻ, “hì hì ha ha, lão sư, chúng tôi tới rồi ~”

Mẹ kiếp! Nỗi sợ hãi của ngày hôm qua đã ập đến với cô. Phù An An đột nhiên không nghĩ nữa, kéo Trương Viện Viện chạy vượt qua những người chơi khác với tốc độ nhanh như một con ngựa tuyệt hảo.

Trương Viện Viện sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng tiểu thanh mai của cô thực sự là một vận động viên.

Tuy nhiên, trường mẫu giáo chỉ nhỏ như vậy. Coi như bọn họ chạy một vòng quanh tất cả thì cũng mất có vài phút. Lại càng không cần phải nói vào lúc này. Có tiếng hét từ phía sau truyền đến, người đàn ông đi cuối cùng đã bị bắt!

“An An!” Trương Viện Viện hướng về phía cô hô một tiếng.

Phù An An cắm đầu vội vàng chạy tới, "Lên lầu đi." Dưới nguy cơ, Phù An An mang theo Trương Viện Viện chạy đến ký túc xá với tốc độ nhanh nhất, thấy chữ phù văn trên đầu cô vẫn còn ở đó nên đóng sầm cửa lại.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Người chơi bị bắt đã bị móc mắt bởi những thứ đó. Trong khi hét lên kinh hoàng, lưỡi của anh ta đã bị móc bởi ngón tay dài màu đen ...

Những người khác cũng lên lầu. Cùng với tiếng bước chân lộp cộp bên ngoài, những linh hồn xấu xa này bắt đầu điên cuồng tràn vào tòa nhà hành chính.

Trương Viện Viện môi tái nhợt, run rẩy đem bàn ghế đặt ở giữa chặn cửa lại, "An An, chúng ta ở đây có an toàn không?"

“Không biết.” Phù An An liếc nhìn phù văn trên mái nhà, “Nhưng nếu ở đây không an toàn, bên ngoài càng không an toàn.”

Có tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang. Là những người chơi ở dưới lầu đã chạy lên tới.

Trương Viên Viên nghe thấy hai tiếng gõ cửa nặng nề nhưng cô không dám đi xem là ai, sau đó lại thấy hai tiếng gõ cửa nặng nề từ căn phòng đối diện. Trên hành lang truyền đến âm thanh la hét của một người chơi.

“Mở cửa ra! Đừng bỏ lại...... A!” Hắn còn chưa nói xong, sau một trận gào thét, thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Những con quái quỷ đang đến. Giọng nói lanh lảnh của một đứa trẻ vang lên trong hành lang vắng vẻ, "Thầy ơi, ra đây, thầy không muốn chơi với bọn em sao."

Quả nhiên bọn chúng vào trong không được. Phù An An hơi buông lỏng trái tim, liếc nhìn lá bùa bình an cô cầm trong lòng bàn tay, rồi lại cất đi. Đồng thời, cô liếc nhìn Trương Viện Viện bên cạnh, "Lá bùa bình an còn ở đó không?"

1.15021 sec| 2398.43 kb