Editor: Trâm Rừng

“Đầu tiên, người chết trong ngày đầu tiên là mập mạp. Khi đó, ngoại trừ tôi và Trương Viện Viện, những người khác đều đã ra ngoài, chỉ khác là trước 9 giờ 30 phút anh ta vẫn chưa về, sau đó anh ta đã chết.

Đêm qua, tất cả chúng ta trở về ký túc xá trước chín giờ rưỡi. Nhưng Chu Phương đã ra khỏi phòng vào lúc nửa đêm và la hét bên ngoài, thậm chí còn kinh động đến chủ nhiệm Trương đi lên xem.

Hai cái chết này có một đặc điểm chung – họ đã vi phạm các quy tắc mà chủ nhiệm Trương đã thiết lập vào ngày đầu tiên.”

Phù An An vừa nói, vừa dùng bút gạch chéo tên của hai người, "Tuy rằng tôi không biết ván trước các ngươi chơi như thế nào, nhưng tuân theo giáo viên có thể là quy tắc của ván này, có lẽ là mấu chốt để sống sót."

Cô nói xong liền nhìn người trước mặt, "Các người có ý kiến gì khác không?"

Toàn bộ an tĩnh một giây. Tiếp đó đột nhiên có người hỏi, “Cô có thật là người chơi mới không?” Những người chơi khác đã sợ chết khiếp, nhưng cô đã phân tích rất nhiều.

"Tôi là một người chơi mới nhưng tôi không phải là một kẻ ngốc." Giả vờ ma mới chứ không phải là giả ngu, Phù An An xua tay, "Tiếp tục đi."

Một số ít người nghi ngờ về cô đột nhiên cảm thấy cũng có đạo lý. Nếu như suy nghĩ một cách cẩn thận nếu như cô ấy thực sự là một cao thủ có kinh nghiệm sẽ không thể tiết lộ bản thân một cách ngu ngốc như vậy.

Mã Nghị lúc này cũng hoàn hồn, "Nhân tiện, ngày đầu tiên chủ nhiệm Trương đã nói với chúng ta quy tắc gì?" Mặc dù lúc đó bọn họ đã nhớ kỹ, nhưng mà qua hai ngày sợ hãi và đầy phiền phức thì bọn họ cũng nhớ không được đầy đủ nữa.

“Đi làm lúc 8 giờ sáng và tan sở lúc 5 giờ chiều. Ngoài ra, 9h30 tối mọi người phải về phòng nghỉ ngơi, giáo viên không trực đêm không được tùy ý ra ngoài. Còn có thời gian cả ngày lúc những đứa trẻ trong lớp ăn, ngủ, đọc sách và xem TV là không được nói chuyện.”

Bên trong vẫn có mấy người có ký ức khá tốt. Hai điều phía trên họ đều chú ý kỹ, cũng chỉ còn lại một điều cuối cùng.

"Có ai đã nói chuyện trong những khoảng thời gian này không?"

Nghe đến đây ai cũng lắc đầu. Không phải bọn họ cố ý không nói, mà là tại vì nhóm giáo viên trong lớp. Sắc mặt những giáo viên này nghiêm nghị đến đáng sợ, cho dù chỉ có một chút động tác nhỏ thôi cũng bị nhìn bằng một ánh mắt như muốn giết người nên bọn họ cũng không dám nói chuyện.

“Vậy là tốt rồi.” Mã Nghị nghe vậy gật đầu nói: "Mọi người đã suy luận ra nhiều như vậy, những ngày kế tiếp cũng đừng vi phạm những quy tắc này. Được rồi, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta hãy tìm xem có manh mối nào khác không. Nhớ về trước chín giờ rưỡi nhé."

Nói xong đi ra ngoài. Động tác có vẻ tùy ý này vô tình để lộ cơ thể bị che khuất của Chu Phương ra trước mặt Phù An An.

"Chúa tôi!" Phù An An nhìn thấy xác chết lập tức nhảy dựng lên, “a a a, trứng lớn cái này thật đáng sợ!”

Trương Viện Viện vội vàng ôm lấy tiểu thanh mai chưa từng trải việc đời của cô, "Không sao, không sao, chỉ cần đừng nhìn là được, chị sẽ bảo vệ em." A, nhìn khuôn mặt tái nhợt của béo, sự tự tin vừa mới bị đánh nát đã quay trở lại một cách khó hiểu.

Một trận phân tích mạnh như cọp, thực tế sức chiến đấu 0-5: Người mới này vẫn cần cô tới bảo vệ.

Ở một bên khác, Mã Nghị thu hồi ánh mắt của mình, bí ẩn trao đổi ánh mắt với Hùng Khôn, cả hai lần lượt bước ra khỏi đám đông. Hai người này đang đứng dưới gốc cây cổ thụ ở giữa trường mẫu giáo, Hùng Khôn bẻ một cành cây rồi cắn nó trong miệng, bây giờ hắn ta thực sự rất muốn hút một điếu thuốc. "Cậu nghĩ sao về Phù An An?"

“Không thể nói được gì!.” Mã Nghị cau mày lắc đầu, học cách của hắn bẻ một cái nhánh cây ngậm trong miệng, cùng hắn ta chia sẻ quan điểm của mình.

1.06711 sec| 2394.852 kb