Editor: Trâm Rừng
Chu Phương đã chết. Cô ta chết trong nhà vệ sinh dành cho người lớn ngay bên ngoài tòa nhà dạy học.
Mắt và lưỡi cũng bị khoét ra, khi cô chết cách đó không xa còn có vài người chơi khác. Cửa nhà vệ sinh ở đây hoàn toàn không cách âm, bên ngoài có thể nghe rõ tiếng xì hơi, nhưng Chu Phương đã bị giết bằng cách móc mắt và lưỡi ra ở bên trong nhưng họ không nghe thấy gì.
Loại quái vật nào có thể giết một người âm thầm lặng lẽ như vậỵ? Có phải là giáo viên và những đứa trẻ ở đây không?
Họ nhìn vào lớp học được thắp sáng rực rỡ. Lúc này bọn trẻ bên trong đã ăn tối xong, đang chăm chú xem phim hoạt hình, vừa đến một chỗ thú vị, cả lớp sẽ cười phá lên giòn giã tinh tế. Tất cả giáo viên và trẻ em đều đang ở trong lớp học.
Mọi người thu hồi tầm mắt và ai đó đưa ra đề nghị, “Có muốn kiểm tra thi thể một chút không?”
“Có thể.” Mã Nghị gật gật đầu.
Họ cởi bỏ quần áo trên người Chu Phương, cơ thể vừa mới chết vẫn còn ấm áp cũng chưa cứng đờ. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Chu Phương không có bất kỳ vết thương nào khác trên cơ thể.
Phù An An từ toàn nhà hành chính xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh này. Thấy vậy, Trương Viện Viện vội vàng kéo cô lại, "An An, vừa rồi em đi đâu, chị rất lo lắng cho em!"
Ánh mắt của những người chơi khác cũng dừng lại trên người cô.
“Tôi đi tìm chủ nhiệm Trương.” Phù An An đáp, liếc nhìn xác chết, “Có phát hiện gì không?”
“Không.” Trương Viện Viện lắc đầu, “Nguyên nhân cái chết cũng giống như tên béo lúc trước.”
“Ai, Tôi muốn nói một câu nha.” Lúc này Hùng Khôn lên tiếng, "Thời gian sắp tới, mọi người sẽ cố gắng hành động thành nhóm. Trong một tình huống phức tạp như vậy, hành động một mình sẽ gây thêm phiền phức cho chúng ta."
“Đúng thế.” Hàn Âm Nhi tiếp lấy câu nói của Hùng Khôn, "An An, lần sau đừng chạy lung tung, mọi người đều rất lo lắng cho cô."
Phù An An nghe vậy liếc nhìn hai người họ một cái, “Tôi đã phát hiện tình huống mới.”
Nghe cô nói tất cả mọi người đều nhìn qua.
“Tôi nghe bọn trẻ trong lớp học nói, sau này bọn họ phải chơi trò chơi trốn tìm gì đó. Người bị bắt được phải làm đại ác ma.”
"Trốn tìm, đại ác ma? Đó là cái gì?" Mã Nghị hỏi.
"Dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì." Phù An An lắc đầu, "Vừa rồi tôi đến gặp Trương chủ nhiệm để hỏi chuyện này, nhưng cô ấy cũng không biết, sau đó liền đuổi tôi ra ngoài."
“Khổ cực cho cô rồi.” Lúc đầu còn tưởng cô đi ra ngoài đi chơi, không ngờ cô thực sự đang đi tìm manh mối. Bây giờ Hùng Khôn hơi xấu hổ, mà Hàn Âm Nhi thì lặng lẽ từ trong đám người lui ra bên ngoài, cẩn thận lắng nghe.
"Hơn nữa, hiện tại hai người đã chết, mọi người có manh mối gì sao?" Phù An An nói xong liền nhìn những người này hỏi.
Nghe nói vậy bảy người khác đều có chút xấu hổ, " Thời điểm chúng ta tới đây, người đã chết, trước đó cũng không có dấu hiệu gì."
“Ngạch...... Tốt a.” Phù An An tìm thấy người chơi nam đã hợp tác với Chu Phương trong đám đông, "Chu Phương hôm nay có cái gì dị thường, hay là cô ấy có làm cái gì đặc biệt không?"
Bị hỏi người chơi nam lắc đầu, "Không có, chúng tôi giống như ngày hôm đều thành thành thật thật ở trong phòng học."
Phù An An: "Cô ấy đã nói chuyện với những đứa trẻ đó chưa?"
"Không." Người chơi nam thành thật trả lời: "Cô giáo trong lớp rất đáng sợ, chúng tôi cũng không dám. Hơn nữa cô ấy cũng không thích trẻ con."
Như vậy, việc cô ta làm vào ban ngày là nguyên nhân để dẫn cái chết chưa đủ lớn.
Nghe vậy, Phù An An lấy giấy và bút từ văn phòng của Trương Mẫn ra, đột ngột tự nhiên dẫn dắt đám đông, "Chúng ta hãy tập hợp thông tin trước đã."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo