Editor: Trâm Rừng
Cô xích lại gần Trương Viện Viện, nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi em đến văn phòng của chủ nhiệm. Lúc nãy Hàn Âm Nhi cũng ở đây nên thật không dễ dàng để nói chuyện đó. Chị có biết em vừa mới ra ngoài để tìm hiểu điều gì không? Trương Mẫn cũng là một người chơi, em nhận được thứ này từ cô ấy."
Phù An An đem bùa bình an lặng lẽ đưa cho cô ấy một cái, “cất kỹ đi, trong vòng chơi này có đại boss là quỷ quái, vào thời điểm mấu chốt cái này có thể cứu một cái mạng chó của chị.”
“Thật hay giả?” Nghe thấy hai chữ "quỷ quái", sống lưng của Trương Viện Viện có chút ớn lạnh, cô nhéo nhéo lá bùa muốn xem nhưng lại sợ bị người khác phát hiện. Cố gắng kìm lại thôi thúc muốn nhìn nó, cô đặt lá bùa vào túi trong quần áo của mình.
“Ừ.” Phù An An gật đầu, "Ngày mai, trò chơi trốn tìm mà lũ trẻ đang bàn tán sẽ bắt đầu. Dù sao thì em cũng không biết chính xác thời gian, hãy cẩn thận với những đứa trẻ này ”.
Trong khi nói chuyện, Phù An An nhìn những đứa trẻ và giáo viên duy nhất còn sót lại trong lớp, "Chị có cảm thấy rằng những NPC giáo viên này ngày càng trở nên thất thần không?"
Ngày đầu tiên bọn họ mới đến, mặc dù những giáo viên này nhìn sơ qua cũng lãnh đạm cùng dữ tợn, nhưng ít nhất bọn họ cũng đi qua mắng những đứa trẻ này. Nhưng hai ngày nay, những giáo viên này càng ngày càng ít nói, hành động cũng càng ngày càng ít. Ngồi tại chỗ chẳng khác gì hai cái người gỗ.
“Những đứa trẻ khác, dù vui vẻ đến đâu, chúng vẫn luôn mím môi cười.” Phù An An nhớ lại những gì cô tìm thấy vừa rồi, “Những đứa trẻ này có thể đều bị cắt lưỡi. Hãy cẩn thận, bọn chúng có thể nguy hiểm hơn cả những giáo viên."
Nghe nói xong, Trương Viện Viện khó hiểu lui về phía sau một bước. “Mẹ kiếp, cmn!”
Trương Viện Viện nuốt nước miếng nói: "Trò chơi này mặc dù có mấy ngắn ngủi, nhưng so với Thành Phố Hải Ly còn đáng sợ hơn nhiều."
Phù An An nghe vậy nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói, "Nếu như ngày mai những đứa nhỏ này thật sự... biến thành như vậy, em không ở bên cạnh chị thì chị có thể chạy tới nơi có viết Sắc lệnh."
"Cái này có hiệu quả không?"
“Không biết, có thể có tác dụng.” Phù An An gật gật đầu, “cho nên ngày mai tốt nhất chị phải đi theo em.”
“Ừ.” Trương Viện Viện gật đầu, sau đó liền cảm thấy có chút không đúng, "Em yêu, giữa hai chúng ta, em mới là người mới có đúng không?"
Phù An An nghe vậy chớp mắt, "Tính mạng quan trọng hơn hay thể diện quan trọng hơn?"
Trương Viện Viện: “...... Tư tưởng giác ngộ mới quan trọng nhất.”
Mãi cho đến buổi chiều. Lúc tan tầm, Phù An An cuối cùng nhìn thấy Hùng Khôn. Anh ta đúng là giống như những gì Trương Viện Viện đã nói, tình trạng tinh thần của anh ta dường như rất tồi tệ. Đôi mắt đầy tia máu đỏ, đôi môi khô khốc và làn da cũng khô khốc.
"Hùng ca, có chuyện gì vậy?" Phù An An nhìn và hỏi, "Anh phát hiện cái gì không đúng hả?"
“Không phải.” Mã Nghị nghe vậy trả lời, “đêm qua, cậu ấy không có nghỉ ngơi thật tốt, mất ngủ một đêm.”
“Thật sao?” Phó An An nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đảo qua hai người, "Không giống như là mất ngủ gây ra."
“Đây tất nhiên là do mất ngủ gây ra.” Hùng Khôn tiếp nhận lời của Mã Nghị, “Tôi lớn tuổi rồi, áp lực quá cao là mất ngủ, khiến người ta cảm thấy không chịu nổi.”
"Ồ." Vì cả hai người đều nói như vậy, Phù An An cũng không nói gì thêm.
Tuy ai cũng nói hợp tác, nhưng thực ra bọn họ chỉ muốn nghe tin tức từ người khác phát hiện, tay không bắt sói mà.
"Đúng rồi, hôm nay mọi người có tìm thấy thông tin nào khác không?" Mã Nghị lại nêu ra chủ đề này và ném ra những thông tin có thể nhìn thấy trong nháy mắt, “Mọi người đã có manh mối gì về những đứa trẻ bị mất tích chưa?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo