Editor: Trâm Rừng

“Cô không muốn làm đại ác ma.” Phù An An lắc đầu khi nghe những lời đó và nói một cách chắc chắn, "Hơn nữa, hiện tại không phải thời điểm chơi trốn tìm, bắt được cô cũng không tính, em còn giở trò này nữa, cô sẽ báo cho hai vị giáo viên trong phòng."

Cô nhìn giáo viên bên trong, "Em đã lẻn ra ngoài đúng không? Bọn họ nhất định sẽ trừng phạt em." Đứa bé theo cô nhìn về phía trong phòng học. Cô giáo đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa trẻ chợt lộ vẻ bất bình, một tay vẫn nắm chặt tay Phù An An không buông, “ô ô ô, nhân gia không thích nhất giáo viên.”

“Không thích cũng phải đi.” Phù An An cực kỳ qua loa lấy lệ nói: “Em đã là một cậu bé lớn hiểu chuyện rồi.”

"Đúng vậy, chúng tôi đã lớn rồi!" Nghe vậy, đứa bé đang chuẩn bị khóc đột nhiên thay đổi, ngữ khí trở nên vui vẻ.

“Ngày mai là có thể bắt đầu chơi trốn tìm rồi. Cô Phù, cô nhất định phải chờ em! Em nhất định phải bắt được cô để cô cũng trở thành đại ác ma!" Đứa trẻ nói rất hào hứng, cười tươi đến nỗi lộ ra cái miệng nhỏ thiếu hai chiếc răng cửa. Nhưng mà đâu chỉ có thiếu hai chiếc răng cửa, trong miệng của cậu bé đen ngòm, bên trong căn bản không có đầu lưỡi! Chợt nhận ra mình đã làm lộ thứ gì đó, đứa trẻ vội vàng lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm che lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi chạy lon ton về lớp.

Phù An An nhìn bóng lưng rời đi của câu bé, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng nhanh chóng. Đứa trẻ không có lưỡi, những đứa trẻ mất tích, những lá bùa dần mờ nhạt,trò chơi trốn tìm sắp bắt đầu... Cmn, không có gì trong số này là một điều tốt!

“An An!” Nhìn thấy Phù An An, Trương Viện Viện nhanh chóng xuống đón cô, "Vừa rồi em đã đi đâu sao chị không tìm thấy em! Vào thời điểm mấu chốt như vậy em liền biến mất là muốn hù chết chị sao?”

"Tôi vừa... đi vệ sinh." Phù An An liếc nhìn Hàn Âm Nhi đang đi theo phía sau nên nuốt trở lại câu muốn nói.

"Ha ha, em rơi vào toilet đúng không?" Trương Viện Viện sợ hãi một lúc, sau đó kéo cô đi qua Hàn Âm Nhi vào lớp học.

Đây là thời gian chơi của bọn trẻ. Đứng trong lớp học ồn ào, Trương Viện Viện ghé sát tai Phù An An để chia sẻ thông tin mà cô vừa nhận được.

"Chị nói cho em biết, đừng chạy lung tung, ngày hôm qua không biết Hùng Khôn đã đụng phải cái gì, sáng nay cho đến trưa đều biểu hiện kỳ quái. Còn có Hàn Âm Nhi đó, lợi dụng sự vắng mặt của em, đã cố gắng chia rẽ hai chúng ta."

“Hả?” Phù An An sửng sốt. Cô mới đi không quá 20 phút, lúc đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện?

"Hàn Âm Nhi nói rằng em hoàn toàn không tin tưởng chị, em chỉ sử dụng chị như một lá chắn, một lá chắn bảo vệ. Không có thứ gọi là tình chị em sâu sắc trong trò chơi. Nếu em gặp nguy hiểm, em sẽ ném chị ra ngoài và tự mình chạy mất.”

Trương Viện Viện nhìn về phía Phù An An, “Em có làm như vậy không?”

“Chắc chắn rồi.” Phù An An gật đầu, “ Tại sao bây giờ cô ta mới nhận ra giữa chúng ta chỉ là tình chị em plastic.”

“Chị không có nói giỡn với em.” Trương Viện Viện giậm chân hừ một tiếng, nhất thời có vẻ đặc biệt ủy khuất.

"Chị vừa phát hiện ra em biến mất đã chạy khắp khu dạy học để tìm kiếm nhưng không có ai trong nhà vệ sinh, biết không? Hàn Âm Nhi ở một bên châm ngòi thổi lửa, thậm chí còn dự đoán chính xác em sẽ lấy cớ gì khi quay lại. Bây giờ em gặp phiền phức lớn rồi. Lập tức nói cho chị biết, trong lòng em còn có người chị này không!"

“Có chị mà, nhất định phải có chị a!” Phù An An vội vàng gật đầu, thời điểm trứng lớn giận liền biến thành tiểu Kiều Kiều có tâm tư nhạy cảm.

0.13814 sec| 2400.523 kb