Editor: Trâm Rừng

Một tiếng tiếng chuông chói tai vang lên.

9h 30 đến rồi. Tòa nhà hành chính bị cắt điện và ký túc xá chìm trong bóng tối.

“Cái gì, sớm như vậy đã tắt đèn.” Chu Phương cực kỳ bất mãn nói: “Mười giờ đều không có người ngủ, bọn họ cho rằng chúng ta là người nguyên thủy sao?”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng bị người nặng nề mà gõ hai cái, “ai nói nhảm nhiều như vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được muốn gọi quỷ tới hả?”

Thanh âm của Trương Mẫn to lớn bén nhọn, vang vọng trong hành lang thật dài, "Còn nói nữa, tự gánh lấy hậu quả!"

Nghe vậy Chu Phương lồng ngực nghẹn cổ tức giận. Làm lão bản nương nhiều năm như vậy mọi chuyện đều thuận theo ý cô ta, đây là lần thứ nhất có người dám nói chuyện với cô ta như thế. Trò chơi quái quỷ gì vậy.

Phù An An nghe Chu Phương nhỏ giọng chửi rủa trên giường, cô nhắm mắt lại, trong đầu đang suy nghĩ xem trò chơi can thiệp có thể là cái gì. Toàn bộ hành trình đều nghe theo giáo viên là có thể thông quan sao? Những điều được đút kết trong những vòng chơi trước có thể sử dụng trong vòng chơi can thiệp này hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại cô liền ngủ mất. Khi cô tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.

Đến bảy giờ, mọi người lần lượt thức dậy, Mã Nghị từ phòng đối diện đi ra, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Tối hôm qua, có ai nhìn thấy Lưu Thiên Hải không?" Lưu Thiên Hải là người đàn ông béo đã hành động một mình đêm qua.

“Không.” Hùng Khôn ở phòng bên cạnh lắc đầu, “Không phải anh ta ở cùng phòng với anh sao?”

“Không.” Mã Nghị nói: “Tôi chỉ tưởng rằng tối hôm qua anh ta đi phòng của các cậu nghỉ ngơi.”

"Vậy thì anh ta đi đâu?" Bất quá mới ngày thứ hai của trò chơi, sáng sớm đã có người mất tích. Mấy người bắt đầu đi ra bên ngoài tìm kiếm. Mọi người lục soát hết cả tầng nhà hành chính, cuối cùng cũng tìm được Lưu Thiên Hải ở dưới lầu.

Hắn ta đã chết. Té ở trên bậc thang, cơ thể đang ở trong tư thế trèo lên cầu thang. Lúc này trên mặt còn lưu lại vẻ khiếp sợ, miệng há to, cái lưỡi trong miệng bị rút ra ngoài tới tận gốc lưỡi, chỉ còn lại hai lỗ trên mắt, máu đã đông lại trên mặt, bộ dạng xác chết nhìn vô cùng kinh dị.

Hai người chơi mới lần đầu nhìn thấy người chết lập tức hét lên một tiếng, sợ hãi nắm chặt tay vịn cầu thang, trốn ra xa. Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ, vòng chơi này cùng những ván trước không giống nhau, ngày đầu tiên đã có người chết!

Lý luận trong những ngày đầu tiên vẫn an đã hoàn toàn bị đảo lộn trong vòng này của trò chơi.

“Hùng Khôn, tối hôm qua khi nào chúng ta trở về?” Mã Nghị hỏi người bên cạnh.

Hùng Khôn: “Hơn chín giờ hai mươi.”

“Cụ thể là hai mươi mấy?”

“Hai mươi bảy a.”

"Lúc ấy Lưu Thiên Hải không có cùng chúng ta trở về đúng không?"

“Đúng vậy, lúc đó anh ta đi trước một mình.” Chuyện này bọn họ vẫn còn nhớ rõ.

Trả lời xong vấn đề này, tất cả mọi người sửng sốt trong chốc lát, Lưu Thiên Hải chết như vậy chẳng lẽ là bởi vì anh ta trở về muộn, hơn nữa thời gian đã qua chín giờ ba mươi?!

Nghĩ đến khả năng này, bọn họ lưng liền toát ra mồ hôi lạnh, nếu như trở về chậm vài phút... Chẳng lẽ ngay cả ngày đầu tiên của trò chơi cũng không thể vượt qua sao?

Người chơi nam tân thủ mới vào trò chơi sợ hãi nhìn thi thể, "Các ngươi không sợ sao? Cái thi thể này nên xử lý như thế nào? Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

“Thế giới trò chơi báo cảnh sát làm cái gì?” Nghe vậy, Hùng Côn mắng hắn, ai có bản lĩnh đi thu dọn thi thể. Nhiều nhất là ném sang một bên, không để cản đường là xong việc.

Lúc này, cô giáo mẫu giáo xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy thi thể so với người chơi đều bình tĩnh hơn rất nhiều. Bọn họ đào một cái hố trên cát trong sân chơi, ném thi thể vào rồi chôn, toàn bộ quá trình đều không có biểu cảm gì, giống như họ vừa dọn dẹp vệ sinh rồi chôn một đống rác rưởi vậy.

0.13051 sec| 2435.742 kb