Editor: Trâm Rừng
Một người bình thường làm sao sẽ đối xử với một xác chết như thế này? Nhóm giáo viên này có vấn đề rất lớn!
Trong trường mẫu giáo trống rỗng và im lặng, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Đinh linh linh! Một tiếng chuông chói tai vang lên.
Ngay sau đó, bài hát báo thức bắt đầu được phát trên đài phát thanh, tiếng trẻ con ồn ào vui vẻ từ trong phòng học truyền đến, cùng với tiếng nhạc vui tươi sôi nổi khiến nhà trẻ có dáng vẻ bình thường hơn một chút.
Chín người còn lại được chỉ định vào các lớp tương ứng của bọn họ. Mặc dù có một ngọn đèn, chiếu sáng bên trong rất sáng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy khó chịu, hai người đứng dựa vào bức tường gần cửa lớp học nhìn bọn trẻ và cô giáo bên trong.
Cả hai giáo viên đều đang ngồi trên ghế đẩu. Đôi mắt của họ nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ như một con đại bàng, không có nụ cười nào trên khuôn mặt của bọn họ trong suốt quá trình.
Phù An An đứng ở cửa đánh giá hoàn cảnh trong phòng học. Toàn bộ phòng học không lớn, còn bị chia làm hai cái khu vực. Bên trong có rất nhiều chiếc nôi đặt cạnh nhau, bên ngoài là nơi học tập và sinh hoạt trong ngày.
Trên tường treo đủ loại tranh vẽ, màu của giấy dán phía trên đã hơi ố vàng, giống như đã lâu không có thay đổi, phương pháp vẽ lộn xộn cùng màu sắc có vẻ hơi kém.
Rõ ràng nhất trong số này là một đôi môi đỏ được tô bằng sơn vinyl. Nó được dán trên bức tường phía sau lớp học. Đôi môi bị biến dạng và to ra quá mức, sau khi sơn khô xuất hiện nhiều vết nứt. Một ngón tay cùng một màu sơn khô nứt được đặt trên đôi môi đó, làm một cử chỉ im lặng. Quái dị, khó coi, lại bắt mắt.
Ngoài ra còn có các nội dung khác được in ra rồi dán sau cửa lớp, thông báo thời khóa biểu hàng ngày của họ. Buổi sáng là ăn sáng, tập thể dục, lên lớp và chơi đùa. Buổi trưa là ăn trưa, ngủ trưa. Buổi chiều là lên lớp học, sinh hoạt, ăn tối, xem TV, ngủ.
“Này béo, nhìn cái gì vậy?” Trương Viện Viện nghiêng người nhìn thứ dán trên cửa, “Này, đây là cái gì?”
Phù An An nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ. Đó là một lớp giấy màu vàng. Lúc trước chắc có thứ gì đó dán vào nhưng sau đó lại bị người nào đó xé ra mà không có làm sạch sẽ.
Hai người còn chưa nghĩ rõ ràng chuyện này, trên đài phát ra thông báo tập thể dục buổi sáng. Một đám trẻ con tụ tập trước cửa, ngoan ngoãn xếp hàng được cô giáo dẫn ra ngoài.
Tự nhiên bọn họ cũng muốn đi theo ra ngoài. Những người chơi được chỉ định vào các lớp khác cũng ở đó, mấy người đã tập hợp lại với nhau. Mã Nghị lên tiếng trước hỏi mọi người xem họ có phát hiện ra điều gì không. Tất cả những gì anh ta nhận được đều là không có gì.
“Được, mọi người cẩn thận.” Mã Nghị nghe vậy gật đầu, ra vẻ lãnh đạo nói, "Vòng trò chơi này bắt đầu ngày thứ nhất đã có người chết, mọi người cẩn thận một chút, kịp thời chia sẻ nếu phát hiện manh mối."
Phù An An đứng bên ngoài nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên dưới chân có động tĩnh, một đứa trẻ chạy chạy đột nhiên trượt chân ngã xuống dưới chân của cô. Dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Phù An An trầm mặc một hồi, sau đó bế cậu lên vỗ nhẹ vào đầu gối cậu bé: “Đau không?”
Cậu bé lập tức ngừng khóc, mím môi cười với cô, "Không đau." Vừa nói, cậu vừa đưa tay sờ mặt cô: "Cô giáo, cô thật đẹp mắt."
Hơi ấm của đứa trẻ còn lưu lại trên mặt cô khiến Phù An An hơi sửng sốt. Có phải cô... vừa bị một đứa trẻ đùa giỡn đúng không?
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh mắt lạnh như băng nhìn cô. Đó là một giáo viên dáng cao gầy, xương gò má cao, đang dùng đôi mắt âm trầm nhìn họ. Đứa trẻ dường như rất sợ cô giáo này, lập tức buông tay Phù An An chạy về chỗ cũ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo